[Tải PDF] Tôi Muốn Chết Nhưng Tôi Thèm Ăn Tteokbokki PDF

Thuvienso.org – Cuốn sách Tôi Muốn Chết Nhưng Tôi Thèm Ăn Tteokbokki được viết bởi tác giả Baek Se Hee, bàn về chủ đề Tâm lý – Kỹ năng sống và được in với hình thức Bìa Mềm.

Quyển sách Tôi Muốn Chết Nhưng Tôi Thèm Ăn Tteokbokki được nhà xuất bản NXB Công Thương phát hành
2020 .

Bạn đang xem: Tôi Muốn Chết Nhưng Tôi Thèm Ăn Tteokbokki PDF

Thông tin về sách

Tác giả Baek Se Hee
Nhà xuất bản NXB Công Thương
Ngày xuất bản 2020
Số trang 238
Loại bìa Bìa Mềm
Trọng lượng 250 gram
Người dịch

Download ebook Tôi Muốn Chết Nhưng Tôi Thèm Ăn Tteokbokki PDF

Tôi Muốn Chết Nhưng Tôi Thèm Ăn Tteokbokki

Tải sách Tôi Muốn Chết Nhưng Tôi Thèm Ăn Tteokbokki PDF ngay tại đây

Review sách Tôi Muốn Chết Nhưng Tôi Thèm Ăn Tteokbokki

Hình ảnh bìa sách Tôi Muốn Chết Nhưng Tôi Thèm Ăn Tteokbokki

image

image

image

Đang cập nhật…

Nội dung sách Tôi Muốn Chết Nhưng Tôi Thèm Ăn Tteokbokki

“Bộc lộ mặt tối trong tâm hồn là một cách để tôi tự giải phóng bản thân.
Chỉ mong những người thân yêu bên cạnh có thể thấu hiểu rằng, dù xấu hay tốt, đó vẫn là tôi.”

Trong xã hội hiện nay, con người luôn khát khao tìm kiếm những sự đủ đầy về mặt vật chất để rồi quên đi tinh thần mới là thứ cần chăm chút hơn cả. Chúng ta đối mặt với vô vàn nỗi lo trong cuộc sống, lo lắng cái nhìn của người ngoài, lo đối nhân sử thế, lo sống sao cho “tốt” dưới ánh mắt của người đời.

Xin lỗi bạn vì cuộc sống này đôi khi lại khắc nghiệt như thế đấy.

Không ít lần, chúng ta muống buông bỏ, muốn gạt đi tất cả nhưng rồi lại bị hiện thực đánh bại. Ừ, chúng ta mệt đến mức chẳng muốn phải nghe thêm một chút lời khuyên nào nữa, cho dù mang danh nghĩa “Chỉ muốn tốt cho bạn.”

Những mẩu đối thoại ngắn giữa tác giả và vị bác sĩ tâm lý của mình được ghi lại theo một thói quen. Không có bài học nào được đưa ra cả, cũng chẳng được coi là một câu chuyện có hậu nữa. Chỉ đơn giản là đọc để thấy “À, hoá ra cũng có người gặp vấn đề như mình.”, để nhận lại được sự đồng cảm qua từng câu chữ.

Từng nhân vật, là những con người xuất hiện trong những mẩu đối thoại nhỏ giữa tác giả với bác sĩ tâm lý có thể là bất cứ ai trong cuộc đời này. Những nỗi lo hiện hữu mà không chỉ có một mình bạn phải đối mặt.

Nhưng rồi chúng ta rồi sẽ ổn thôi.

Liệu chúng ta có thể ổn hay không?

Mục lục:

lời mở đầu Từng ngày bình yên trôi qua, nhưng sao tôi vẫn thấy trống trải đến thế?
Tuần 1 Chỉ là tôi hơi u sầu một chút thôi
Tuần 2 Có lẽ nào tôi lại mắc tật nói dối?
Tuần 3 Tôi tự giám sát chính mình
Tuần 4 Ai cũng muốn trở nên đặc biệt
Tuần 5 Lòng tự tôn của kẻ đó
Tuần 6 Làm thế nào để hiểu rõ chính mình?
Tuần 7 Đặt ra quy tắc, quyết tâm, nản lòng và từ bỏ
Tuần 8 Cuối cùng chuyện đó cũng xảy ra, tác dụng phụ của thuốc…
Tuần 9 Ám ảnh về ngoại hình và rối loạn nhân cách kịch tính
Tuần 10 Tại sao lại thích tôi? Dù tôi thế này sao? Dù tôi thế này sao?
Tuần 11 Tôi không xinh đẹp
Tuần 12 Chạm đáy cảm xúc
Lời kết Không sao đâu, người không có bóng thì sao hiểu được ý nghĩa của ánh sáng
Chia sẻ của chuyên gia tâm lý: Từ một người còn nhiều khiếm khuyết gửi đến một người chưa hoàn hảo
Phụ lục Mặt tích cực của trầm cảm

***

Trích đoạn sách:

CÁI CHẾT TỰ DO

Em bắt đầu tự trách mình “Bây giờ mày đang làm quá lên, tình trạng không đến nỗi nào mà cứ làm to chuyện”. Nhưng em vẫn thấy ấm ức, em muốn chứng minh là tình trạng của mình nghiêm trọng hơn thế.

Tôi đã đọc đoạn viết về cái chết tự do trong Nhật ký tự sát của Hong Seung Hui. Tác giả cho rằng không nên viết “tắt kinh” mà phải viết là “hết kinh”, tương tự, tôi cũng rất ấn tượng với cách tác giả đổi từ “tự sát” thành “cái chết tự do”. Vốn dĩ, có rất nhiều từ mang sắc thái tiêu cực. Điển hình là “phá thai”, “tắt kinh”, “tự sát”, v.v..

Khi bản thân đã chọn tìm đến cái chết, thì đó không phải là từ bỏ cuộc sống mà đơn thuần chỉ là lựa chọn của một người. Tất nhiên, nỗi đau của người ở lại là không thể nào kể xiết nhưng nếu con người ta cảm thấy sự sống còn đau khổ hơn cả cái chết, thì phải chăng chúng ta nên tôn trọng quyết định lựa chọn kết thúc sự sống của người đó.

Chúng ta dường như có quá ít sự thấu hiểu. Thật độc ác khi không tôn trọng người đã chết, quy kết những người lựa chọn cái chết tự do là tội nhân, cho rằng người chết là những kẻ

thất bại hoặc bạc nhược. Có đúng là phải sống đến phút cuối mới là chiến thắng không? Ngay từ đầu, đâu có ai phân định thắng thua trong cái gọi là sự sống? Tôi quyết định sẽ nghỉ việc. Tốt rồi lại xấu, rồi lại tốt, đó mới là cuộc sống. Vì vậy, dù tình trạng có trở nên tồi tệ hơn thì đó cũng là một phần cuộc sống mà chúng ta phải vượt lên.

CHẠM ĐÁY CẢM XÚC

Chỉ số bất lực cao. Không muốn làm việc. Tôi đã cố gắng để không gây chú ý trong giờ ăn trưa nhưng mã code không đúng khiến tôi có chút buồn phiền. Tôi ghen tị khi thấy mọi người khen ngợi bạn mình xinh đẹp. Vì thế, tự nhiên tôi thấy cô bạn ấy thật đáng ghét. Tôi đúng là hết thuốc chữa rồi.

Có đúng tôi là một người ấm áp không? Tôi không nghĩ mình là người tốt. Chỉ là tôi không muốn mất mặt trước người khác vì sự nhạy cảm và thô lỗ của mình.

Bác sĩ: Em vẫn ổn chứ?

Tôi: Không ạ. Em không ổn chút nào.

Bác sĩ: Có chuyện gì vậy?

Tôi: Em lại cảm thấy trầm uất và không có chút sức sống nào. Vì không còn hứng thú nên em cũng không thể làm tốt việc ở công ty. Tuần trước, em đã xin nghỉ việc. Khi trưởng nhóm hỏi lý do, em đã trả lời là vì vấn đề tinh thần và sức khỏe. Em cũng đã kể về việc phải điều trị ở bệnh viện và trưởng nhóm đã thông cảm với tình trạng của em. Chị ấy nói rằng nếu em nghỉ việc như vậy thì có thể khiến tình trạng bất an trở nên trầm trọng hơn. Trước mắt, tuần tới em cứ nghỉ phép, sang tháng Mười một, công ty sẽ sắp xếp cho em làm công việc tự do, thoải mái hơn. Đến lúc đó mà tình trạng của em vẫn không cải thiện thì sẽ bàn lại chuyện này.

Bác sĩ: Em thấy thế nào?

Tôi: Em cảm động tới rớt nước mắt ạ. Em đã làm việc ở công ty này bốn năm rồi. Vì công ty tạo cho em cảm giác ổn định nên em cũng lo sợ nếu phải nghỉ việc ngay. Lựa chọn bảo lưu quyết định nghỉ việc khiến em cảm thấy an tâm hơn. Nhưng em nghĩ đó chỉ là phương án tạm thời. Vì trạng thái của em khi ở công ty vẫn không hề thay đổi. Khoảng thời gian trên công ty khá tẻ nhạt và em vẫn phải cố gắng chịu đựng ngày qua ngày. Em không hiểu tại sao mình lại thành ra như thế. Tình trạng này đã diễn ra hơn hai tháng rồi. À, ngày mai em sẽ đi du lịch ở Gyeongju một mình.

Bác sĩ: Em cảm thấy thế nào sau khi nghỉ việc?

Tôi: Em không còn chút sức sống nào hết. Đi bộ trên con đường về nhà là thú vui duy nhất của em, nhưng khi vào nhà rồi, tình trạng vật vờ, không một chút sinh khí lại tiếp diễn. Mỗi khi em có ý nghĩ “Hay làm một cái gì đó cho đỡ buồn nhỉ?” thì tâm trạng buồn chán “A, mình chẳng muốn làm gì cả” lại ập đến.

Bác sĩ: Thế cuối cùng em đã làm gì?

Tôi: Em ăn rất nhiều ạ. Em ngồi một mình, ăn bánh kẹo, sô-cô-la điên cuồng, uống rất nhiều rượu và khóc. Ngay cả lúc đó, em vẫn ý thức được rằng ăn như vậy sẽ khiến mình tăng cân nhanh chóng nên càng stress hơn. Mọi thứ bị đảo lộn hết cả.
Bác sĩ: Mối quan hệ giữa em với người yêu thế nào rồi?

Tôi: Đó là điểm sáng duy nhất. Thời gian ở bên cạnh người yêu khiến em thấy ổn định trở lại. Vì anh ấy luôn cố gắng nhường nhịn và ở bên cạnh nên em càng thêm dựa dẫm.
Bác sĩ: Nếu cứ như vậy thì chẳng phải dần dần em sẽ cảm thấy tẻ nhạt sao?

Tôi: Bây giờ em vẫn thấy ổn, còn sau này thì không biết thế nào ạ.

Bác sĩ: Trong thời gian đó, có chuyện gì xảy ra không?

Tôi: Em vốn làm công việc quản lý mạng xã hội của công ty. Bình thường em là người lên kế hoạch nội dung cho trang. Nhưng dạo gần đây, do thời gian gấp gáp nên em không thể đảm đương hết, em đã bắt đầu thực kiện cùng với nhóm Kế hoạch và nhóm Marketing. Đầu tiên thì mọi thứ rất thuận lợi. Nhưng khi tất cả đã đi vào quy trình thì em tự nhiên lại thành người phụ trách mỗi việc đăng nội dung lên, trong khi đáng lẽ em phải là người phụ trách chủ đạo. Chính vì vậy, em cảm thấy không còn đam mê nữa. Dường như em đang dần đánh mất vị trí ban đầu của mình.

Bác sĩ: Khi em còn ở vị trí phụ trách chính thì kết quả có tốt không?

Tôi: Vâng. Công việc khá thú vị và đạt kết quả tốt. Hôm qua, trưởng nhóm cũng bảo em hãy tham gia quá trình lên kế hoạch xuất bản sách và làm việc gì đó thú vị. Em rất biết ơn điều đó, tuy nhiên, ý nghĩ “Mình có mặt ở đây để làm gì?” khiến em cảm thấy mệt mỏi.

Bác sĩ: Em đã nghĩ tới việc sẽ làm gì sau khi nghỉ việc ở công ty chưa?

Tôi: Em đang chuẩn bị ra mắt một cuốn sách. Em sẽ viết cuốn sách này cho xong và chuẩn bị một dự án mới. Trước mắt, vì vẫn có tiền trợ cấp thất nghiệp nên em có thể duy trì sinh hoạt và làm thêm công việc khác, nếu dự án không thành công thì em sẽ đi tìm việc.
Bác sĩ: Trong quá trình viết sách, em có nhiều động lực, hứng thú không?

Tôi: Vâng. Em cũng thực hiện được kha khá rồi ạ, em dự kiến sẽ hoàn thành cuốn sách muộn nhất là trong mùa xuân tới.

Bác sĩ: Tôi băn khoăn không biết có phải em kiệt sức như lời trưởng nhóm đã nói không. Vì trong các lĩnh vực khác em không có biểu hiện chán nản như vậy. Dù sao thì đi du lịch để nạp lại năng lượng cũng tốt.

Bác sĩ: Em quyết định đúng đắn đấy. Đó là việc cần làm nhất lúc này. Tận hưởng khoảng thời gian thoải mái. Tại sao em lại lựa chọn đi Gyeongju?

Tôi: Em không biết phải đi đâu và cũng chẳng có hứng thú đi đâu cả. Lúc đó, bạn em gửi cho em ảnh đi du lịch ở Gyeongju, kiến trúc cổ kính, khung cảnh thanh bình khiến em cảm thấy dễ chịu. Thế là em nảy ra ý định đến đó một chuyến.

Bác sĩ: Trải nghiệm cảm giác cô đơn ở một nơi xa lạ cũng khá thú vị. Cũng có thể cảm xúc của em chưa thực sự chạm đáy. Ví dụ, ngay cả khi rơi xuống nước, nhưng nếu chân chúng ta chạm được vào mặt đất thì ta vẫn thấy yên tâm vì có thể đẩy chân, lấy đà để bật lên. Nhưng nếu chân không chạm đáy, ta sẽ vô cùng sợ hãi, đúng không nào? Chân chạm được vào đáy là tốt rồi.

Mua sách Tôi Muốn Chết Nhưng Tôi Thèm Ăn Tteokbokki ở đâu

Bạn có thể mua sách Tôi Muốn Chết Nhưng Tôi Thèm Ăn Tteokbokki tại đây với giá

62.300 đ
(Cập nhật ngày 22/11/2024 )

Tìm kiếm liên quan

Tôi Muốn Chết Nhưng Tôi Thèm Ăn Tteokbokki PDF

Tôi Muốn Chết Nhưng Tôi Thèm Ăn Tteokbokki MOBI

Tôi Muốn Chết Nhưng Tôi Thèm Ăn Tteokbokki Baek Se Hee ebook

Tôi Muốn Chết Nhưng Tôi Thèm Ăn Tteokbokki EPUB

Tôi Muốn Chết Nhưng Tôi Thèm Ăn Tteokbokki full

Tìm hiểu thêm
Tâm lý – Kỹ năng sống
Baek Se-hee
Báo Công thương

Năm 2020

238

bìa mềm

250

“Tiết lộ mặt tối trong tâm hồn là cách để tôi giải thoát cho chính mình.
Tôi chỉ muốn những người thân yêu xung quanh tôi hiểu rằng, dù tốt hay xấu, đó là tôi. “

Trong xã hội ngày nay, con người luôn mải miết theo đuổi sự thỏa mãn về vật chất mà quên mất rằng tinh thần mới là thứ cần được quan tâm chăm sóc nhất. Chúng ta phải đối mặt với vô số điều phiền muộn trong cuộc sống, lo lắng về ánh mắt của người ngoài, lo lắng về lịch sử thế giới, và lo lắng về việc sống trong mắt mọi người là “tốt”.

Tôi xin lỗi cuộc sống đôi khi có thể khó khăn như vậy.

Thông thường, chúng ta muốn buông bỏ, thoát khỏi mọi thứ, chỉ để bị thực tế đánh bại. Đúng vậy, chúng tôi quá mệt mỏi để nghe bất kỳ lời khuyên nào nữa, ngay cả với danh nghĩa “chỉ muốn điều tốt nhất.”

Cuộc trò chuyện ngắn ngủi giữa tác giả và bác sĩ tâm lý của ông đã được ghi lại theo thói quen. Không có bài học nào và không phải là một câu chuyện có hậu. Chỉ cần đọc “À, hóa ra ai đó cũng gặp vấn đề như tôi” và nhận được sự đồng cảm qua từng câu chữ.

Mỗi nhân vật xuất hiện trong cuộc trò chuyện nhỏ giữa tác giả và chuyên gia tâm lý đều có thể là bất kỳ ai trên cuộc đời này. Bạn không phải là người duy nhất có những lo lắng hiện tại.

Nhưng chúng ta sẽ ổn thôi.

chúng ta có thể ổn không?

các nội dung:

lời tựa Những ngày thật bình yên, sao tôi vẫn thấy trống trải quá.
tuần 1 Tôi chỉ hơi xanh
tuần 2 Chẳng lẽ tôi có thói quen nói dối?
tuần 3 Tôi giám sát bản thân
tuần 4 Mọi người đều muốn trở nên đặc biệt
Tuần 5 niềm tự hào của người đàn ông
Tuần 6 Làm thế nào để biết chính mình?
Tuần 7 đưa ra quy tắc, giải quyết vấn đề, chán nản và bỏ cuộc
tuần 8 Cuối cùng thì nó cũng xảy ra, tác dụng phụ của thuốc …
Tuần 9 Chứng sợ ngoại hình và rối loạn nhân cách kịch tính
Tuần 10 Tại sao bạn thích tôi? Ngay cả khi tôi như thế này? Ngay cả khi tôi như thế này?
Tuần 11 tôi không xinh xăn
Tuần 12 Chạm đáy cảm xúc
Phần kết Nó không quan trọng, những người không có bóng tối không thể hiểu được ý nghĩa của ánh sáng
chia sẻ của các chuyên gia tâm lý: Từ một người có nhiều khuyết điểm trở thành một người không hoàn hảo
ruột thừa Mặt tích cực của trầm cảm

***

Trích sách:

chết tự do

Tôi bắt đầu tự mắng mình “Bây giờ bạn đã đi quá xa rồi, mọi thứ vẫn ổn, chỉ làm mọi thứ trở nên tồi tệ hơn”. Nhưng tôi vẫn buồn và tôi sẽ chứng minh rằng tình hình của tôi còn tồi tệ hơn thế.

Tôi đã đọc về sự sụp đổ của tự do nhật ký tự tử Hong Chenghui: Tác giả cho rằng “Jingjian” nên được viết là “End of the Classics”, và tôi cũng rất ấn tượng rằng tác giả đã thay đổi từ “tự sát” thành “tự do chết”. Đương nhiên, có rất nhiều từ tiêu cực. Thường là “sẩy thai”, “ngừng kinh”, “tự tử”, v.v.

Khi bạn chọn cái chết, đó không phải là từ bỏ cuộc sống, mà là một lựa chọn cá nhân. Tất nhiên, nỗi đau của những người bị bỏ lại là không thể diễn tả được, nhưng nếu người ta cảm thấy cuộc sống còn đau hơn cái chết, chúng ta có nên tôn trọng quyết định kết liễu cuộc đời của người đó không?

Chúng ta dường như biết quá ít. Thật tàn nhẫn khi không tôn trọng người chết và gán cho những người chọn cái chết tự do là tội nhân là tội phạm.

thất bại hoặc yếu kém. Bạn phải sống đến cùng để chiến thắng, có đúng như vậy không? Trước hết, trong cái gọi là cuộc sống, ai là người quyết định ai thắng ai thua? Tôi quyết định nghỉ việc. Tốt rồi xấu, rồi tốt trở lại, đó là cuộc sống. Vì vậy, ngay cả khi nó trở nên tồi tệ hơn, đó là một phần cuộc sống của chúng ta mà chúng ta phải tiếp tục.

chạm đáy cảm xúc

Chỉ số bất lực tăng cao. không muốn làm việc. Tôi đang cố gắng để không bị chú ý vào giờ ăn trưa, nhưng mã lỗi khiến tôi hơi không hài lòng. Tôi thấy ghen tị khi thấy mọi người nói bạn tôi xinh đẹp. Vì vậy, tất nhiên, tôi nghĩ cô ấy thực sự khó chịu. Tôi thực sự hết thuốc.

Tôi thực sự là một người ấm áp? Tôi không nghĩ mình là người tốt. Tôi chỉ không muốn mất mặt trước mặt người khác vì sự nhạy cảm và thô lỗ.

Bác sĩ: Em có sao không?

Tôi không. Tôi không tốt chút nào.

Bác sĩ: Có chuyện gì vậy?

Tôi: Tôi lại cảm thấy chán nản và thiếu sức sống. Tôi đã không làm tốt ở công ty bởi vì tôi không còn hứng thú nữa. Tuần trước, tôi đã nghỉ việc. Khi thuyền trưởng hỏi tại sao, tôi nói đó là vì vấn đề tinh thần và sức khỏe. Cô cũng nói về việc phải điều trị trong bệnh viện và cơ trưởng bày tỏ sự thông cảm cho hoàn cảnh của cô. Cô ấy nói rằng nếu tôi bỏ cuộc như thế này, nó có thể làm cho sự bất an của tôi trở nên tồi tệ hơn. Vừa rồi tuần sau tôi xin nghỉ phép, tháng 11 công ty sẽ sắp xếp cho tôi một công việc tự do và thoải mái hơn. Đến lúc đó, nếu tình trạng của tôi không khá hơn, tôi sẽ thảo luận về nó.

Bác sĩ: Bạn cảm thấy thế nào?

Tôi: xúc động rơi nước mắt. Tôi đã làm việc cho công ty này trong bốn năm. Vì công ty cho tôi cảm giác ổn định nên tôi cũng ngại xin nghỉ việc ngay lập tức. Lựa chọn giữ nguyên quyết định từ chức khiến tôi cảm thấy an toàn hơn. Nhưng tôi nghĩ đó chỉ là giải pháp tạm thời. Bởi vì địa vị của tôi trong công ty không thay đổi. Thời gian ở công ty buồn chán lắm, ngày ngày tôi vẫn phải chịu đựng. Tôi không hiểu tại sao mình lại như thế này. Điều này đã diễn ra trong hơn hai tháng. Thôi, ngày mai tôi sẽ đến Gyeongju tham quan một mình.

Bác sĩ: Bạn cảm thấy thế nào sau khi nghỉ việc?

Tôi: Tôi không có cuộc sống. Trên đường về nhà là niềm vui duy nhất của tôi, nhưng khi về đến nhà, trạng thái lờ đờ, thiếu sức sống vẫn tiếp tục. Mỗi khi tôi có suy nghĩ này: “Làm gì để làm cho nó bớt buồn đi?” Thì sự chán nản “À, tôi không muốn làm gì cả” lại quay trở lại.

Bác sĩ: Vậy rốt cuộc anh đã làm gì?

Tôi: Tôi ăn nhiều. Tôi ngồi một mình, ăn kẹo, sô cô la điên cuồng, uống rất nhiều và khóc. Ngay cả khi đó, tôi vẫn biết rằng ăn theo cách này sẽ khiến tôi tăng cân rất nhanh, vì vậy tôi càng căng thẳng hơn. Mọi thứ đều bị đảo lộn.
Bác sĩ: Mối quan hệ của bạn và người yêu như thế nào?

Tôi: Đó là điểm sáng duy nhất. Khoảng thời gian ở bên người yêu khiến tôi cảm thấy ổn định trở lại. Vì anh ấy luôn cố gắng lay chuyển và ở bên tôi nên tôi càng ngày càng trở nên phụ thuộc.
Bác sĩ: Trong trường hợp đó, bạn sẽ dần dần cảm thấy nhàm chán?

Tôi: Bây giờ tôi cảm thấy tốt, nhưng tôi không biết phải làm gì tiếp theo.

Bác sĩ: Có chuyện gì xảy ra trong thời gian đó không?

Tôi: Tôi từng làm quản lý mạng xã hội trong một công ty. Thông thường, tôi là người lên kế hoạch nội dung cho trang web. Nhưng gần đây, do thời gian hạn hẹp, tôi không thể làm tất cả mọi thứ, vì vậy tôi bắt đầu thực hành với nhóm kế hoạch và nhóm tiếp thị. Trước hết, mọi thứ đều rất thuận lợi. Nhưng khi mọi thứ đi vào quy trình, tôi bỗng nhiên trở thành người phụ trách mọi khâu phát hành nội dung khi lẽ ra tôi là chính. Đó là lý do tại sao tôi không cảm thấy nhiệt tình nữa. Tôi dường như đang dần đánh mất vị trí cũ của mình.

Bác sĩ: Khi anh ở vị trí chính, nó có hoạt động tốt không?

Tôi có thể. Công việc rất vui và kết quả thật tuyệt. Hôm qua, trưởng nhóm cũng cho tôi tham gia vào quá trình xuất bản sách và làm một số việc thú vị. Tuy nhiên, tôi đánh giá cao suy nghĩ “tôi đến đây để làm gì?”. khiến tôi cảm thấy mệt mỏi.

Bác sĩ: Bạn đã bao giờ nghĩ sẽ làm gì sau khi rời công ty chưa?

Tôi: Tôi sắp xuất bản một cuốn sách. Tôi sẽ hoàn thành cuốn sách và chuẩn bị một dự án mới. Trước mắt, do còn trợ cấp thất nghiệp nên tôi sống tiếp, làm công việc khác, nếu dự án không đạt thì đi tìm việc làm.
Tiến sĩ: Trong quá trình viết cuốn sách này, anh có nhiều động lực và hứng thú không?

Tôi có thể. Tôi cũng đã làm rất nhiều, và tôi dự định sẽ hoàn thành cuốn sách muộn nhất vào mùa xuân năm sau.

Bác sĩ: Không biết em có mệt như trưởng đoàn nói không. Vì ở những lĩnh vực khác, tôi không có cái nhìn thất vọng như vậy. Dù bằng cách nào, thật tuyệt khi tính phí cho một chuyến đi.

Bác sĩ: Quyết định của bạn là đúng. Đây là điều quan trọng nhất lúc này. Hãy tận hưởng một khoảng thời gian thoải mái. Tại sao chọn đến Gyeongju?

Tôi: Tôi không biết đi đâu, và tôi không có hứng thú đi đâu. Vào thời điểm đó, một người bạn gửi cho tôi một bức ảnh đang đi du lịch ở Gyeongju, và kiến ​​trúc cổ kính và khung cảnh yên bình khiến tôi cảm thấy thanh thản. Vì vậy, ý tưởng đi đến đó đã được sinh ra.

Bác sĩ: Cũng thú vị khi trải nghiệm sự cô đơn ở một nơi xa lạ. Có lẽ mối quan hệ của tôi vẫn chưa thực sự chạm đáy. Ví dụ, ngay cả khi chúng ta rơi xuống nước, nếu chân chúng ta có thể chạm đất, chúng ta vẫn cảm thấy an toàn vì chúng ta có thể đẩy chân và lấy đà để bật trở lại. Nhưng nếu bàn chân không chạm đáy, chúng ta khá sợ hãi, phải không? Nếu chân của bạn có thể chạm đến đáy, điều đó là tốt.

Tôi muốn chết nhưng tôi muốn ăn bánh gạo chiên
bức ảnh
bức ảnh
bức ảnh

Giá đặc biệt
62.300 VND

250

Cập nhật lúc 9:22 - 08/11/2024
Sách cùng chủ đề

Comment