[Tải PDF] Con Nhà Nghèo (Tái Bản 2020) PDF

Thuvienso.org – Cuốn sách Con Nhà Nghèo () được viết bởi tác giả Hồ Biểu Chánh, bàn về chủ đề Văn học và được in với hình thức .

Quyển sách Con Nhà Nghèo () được nhà xuất bản Bìa Mềm phát hành
2020 .

Bạn đang xem: Con Nhà Nghèo () PDF

Thông tin về sách

Tác giả Hồ Biểu Chánh
Nhà xuất bản Bìa Mềm
Ngày xuất bản 2020
Số trang 264
Loại bìa
Trọng lượng 260 gram
Người dịch

Download ebook Con Nhà Nghèo () PDF

Con Nhà Nghèo ()

Tải sách Con Nhà Nghèo () PDF ngay tại đây

Review sách Con Nhà Nghèo ()

Hình ảnh bìa sách Con Nhà Nghèo ()

Đang cập nhật…

Nội dung sách Con Nhà Nghèo ()

Con nhà nghèo Tái bản lần 2 năm 2020

Hồ Biểu Chánh (01/10/1885-04/09/1958)

Tên thật Hồ Văn Trung, tự Biểu Chánh

Ông là một trong những nhà văn tiêu biểu nhất của Văn học Việt Nam giai đoạn giao thời 1900-1930.

Tiểu thuyết của Hồ Biểu Chánh bao quát những mảng hiện thực, những nét văn hóa đặc trưng của Nam bộ vào những thập niên đầu thế kỷ XX. Đó là sự tha hóa của con người trong sự lớn lên vùn vụt của đầu óc trọng thương, là số phận đáng thương của những thường dân rơi vào cảnh cùng quẫn, là những câu chuyện thế sự giàu chất nhân văn của những con người trên vùng đất mới…

Ông đã để lại cho văn học Việt Nam một gia tài đồ sộ với hơn một trăm quyển tiểu thuyết, truyện ngắn, biên khảo… Với lối viết bình dị, ngôn ngữ gần với lời nói thường ngày, tiểu thuyết của Hồ Biểu Chánh luôn được nhiều thế hệ người dân Nam bộ đón nhận bằng một tình cảm đặc biệt và trân trọng.

Con nhà nghèo

(1)

Cai tuần Bưởi ngồi nghe thằng Cu nói chuyện mà sắc mặt buồn xo. Chừng nó nói dứt rồi anh ta cũng không trả lời, cứ châu mày chong mắt ngó sững ngọn đèn. Thị Tố biết chồng rối trí không trả lời thằng Cu được, nên rước mà đáp rằng:

– Vợ chồng qua thấy tính em ăn ở thật thà chắc chắn là thương em lắm, mà còn gả con Lựu cho em chắc là không được.

– Sao vậy chị Hai? Chị chê tôi nghèo hèn phải không?

– Không phải tại vợ chồng qua. Vậy chớ, như em thấy, vợ chồng qua giàu có sang trọng gì hay sao mà chê em nghèo hèn.

– Nếu vậy thì cô Tư Lựu chê tôi chớ gì!

Thằng Cu than mấy tiếng rồi nó đau đớn trong lòng quá, không biết sao mà nói nữa được, nên ngồi cúi mặt mà nước mắt rưng rưng. Cai tuần Bưởi thấy càng thêm buồn nên ngồi day mặt qua phía bóng tối, không dám ngó mặt thằng Cu nữa. Ba người ngồi im lìm một hồi rất lâu, rồi thằng Cu mới nói rằng:

– Tôi không cưới được cô Tư Lựu thì tôi không thèm cưới con ai hết, mà chắc là cũng bỏ xứ nầy tôi đi, còn ở đây nữa mà làm gì. Xin anh Hai chị Hai làm ơn nói giùm lại với cô Tư Lựu, không biết duyên nợ trời khiến làm sao mà tôi thương cô lung lắm. Mấy năm nay tuy tôi không nói ra, nhưng mà trong bụng tôi cứ tính làm vợ chồng với cô hoài. Nếu cô không ưng tôi thì tôi buồn rầu lắm, chắc chịu không nổi. Tôi mồ côi mồ cút, ở đợ ở đần, song tôi biết làm ăn, chớ không phải ham cờ bạc rượu trà như họ. Hễ tôi cưới cô rồi, như cô muốn ở tư ở riêng, thì tôi lo cất nhà cất cửa cho cô ở, cô muốn thế nào mà tôi có thể làm vừa lòng được tôi cũng chịu hết. Đạo vợ chồng miễn là thương nhau thì thôi, dầu nghèo hột muối cắn làm hai cũng vui, giàu có làm giống gì. Nếu anh Hai chị Hai thương tôi, nói giùm, thì chắc cô hết chê tôi nữa.

Cai tuần Bưởi day lại mà nói rằng:

– Không phải con Lựu nó chê em nghèo mà không ưng đâu.

– Vậy chớ tại sao?

– Qua thương em lắm. Vợ chồng qua mới nói chuyện với nhau hồi nãy đây, qua cũng có nói muốn gả nó cho em. Qua mà gả không được, là vì có chuyện riêng, khó nói cho em nghe lắm.

– Việc gì? Anh Hai đừng ngại chi hết, anh nói đại ra đi. Hay là có chỗ nào tử tế hơn tôi họ nói rồi chớ gì?

– Không phải. Nếu mà qua gả nó được thì qua gả cho em liền. Để rồi em coi, qua không gả cho ai hết đâu.

– Anh nói cái gì nghe lạ lắm vậy? Tại sao mà anh gả không được?

Cai tuần Bưởi ngồi ngẫm nghĩ một chút rồi bước lại gần thằng Cu mà nói nho nhỏ rằng:

– Qua không giấu em làm chi. Qua mắc đi ghe mấy tháng, cậu Hai Nghĩa ở nhà tới ve vãn nó, nó dại nên lấy cậu đã có chửa rồi.

Thằng Cu nghe mấy lời dường như sét đánh bên tai, nên vùng la “Trời đất ơi” và đứng dậy ngó Cai tuần Bưởi trân trân. Hai người ngó nhau không ai nói được tiếng chi hết. Thằng Cu chắc lưỡi lắc đầu nước mắt chảy ròng ròng, bước ra dỡ cửa mà đi về, quên từ giã vợ chồng Cai tuần Bưởi.

Cai tuần Bưởi thấy vậy bèn kêu mà dặn với rằng: “Chuyện đó qua nói cho một mình em biết mà thôi; em đừng có nói bậy bạ cho thiên hạ hay, nghe không em Cu”.

Không biết thằng Cu có nghe mấy lời dặn đó hay không mà nó đi tuốt, không nghe nó trả lời trả tiếng chi hết.

 

(2)

– Cái thân em sống càng thêm tủi, thêm xấu chớ sống làm chi, chị Hai. Em biết xưa rày anh Hai, chị Hai hổ thẹn với chòm xóm lung lắm. Em nghĩ vì em mà anh chị phải mang nhục thì em buồn rầu không biết chừng nào, bởi vậy em muốn chết phứt cho rồi, đặng hết nhọc lòng anh chị nữa.

Thị Tố nghe mấy lời than phiền như vậy thì động lòng, bỏ đi lại bộ ván giữa ngồi vừa ăn trầu vừa ngẫm nghĩ một chút rồi ôn tồn nói rằng:

– Mầy buồn cũng phải đó chớ. Làm thân con gái mà chửa oan đẻ lạnh thì tốt bao giờ. Nhưng mà tao nghĩ chớ chi mầy đi làm đĩ lấy trai gì rồi chửa đẻ là xấu, cái nầy mình là tá điền của cậu Hai, mình cũng như là tôi tớ của cậu, cậu biểu sống thì sống, cậu biểu chết thì chết, cậu tới nhà cậu ám sát, mình làm sao mà dám cự lại với cậu. Tao tưởng trong làng nầy dầu cậu muốn ai đi nữa họ cũng phải chịu, chẳng luận là mầy. Mầy hư đây là tại cậu Hai hãm hiếp, chớ phải tự ý mầy muốn hư hay sao mà sợ xấu.

– Nếu người ta ỷ quyền ỷ thế mà hãm hiếp, mình nghèo hèn nên không dám chống cự, thì mình phải liều thân giữ cho vẹn danh tiết của mình, chớ sao mình thuận tùng để người ta lấy cho đến có chửa rồi mình nói người ta hãm hiếp? Không được, cái lỗi của em lớn lắm, không thể nào em đổ cho ai được đâu.

– Nếu mầy nói mầy có lỗi, thì tao đây cũng có lỗi nữa. Anh Hai mầy mắc đi ghe, để mầy ở nhà với tao. Tao là chị mầy, tao thấy cậu Hai làm trái mà tao không cự với cậu, thì tao quấy lắm.

– Phải, hai chị em mình quấy hết. Em dại dột em không biết liều mình, chị lớn khôn mà chị không dám chống cự, nên em với chị đều quấy hết.

– Trời ơi! Cự làm sao cho được! Chớ chi thằng nào bậy bạ nó tới đây nó chọc ghẹo mầy thì tao bửa đầu nó chớ thèm cự à. Cái nầy là cậu Hai là con của bà Cai mà tao nói sao được. Đã vậy mà còn hồi ban đầu cậu nói tử tế lắm. Cậu nói cậu thấy tánh nết của mầy cậu thương, cậu nói mợ Hai đẻ có một đứa con gái mà thôi, nên cậu muốn kiếm con trai đặng nối dòng, cậu cho tiền bạc, áo quần, vòng bông; cậu hứa làm cho mầy sung sướng trọn đời. Cậu nói nghe phải lắm, ai mà dè cậu chơi cho có chửa rồi cậu bỏ.

– Phải. Hồi đó cậu nói ai nghe cũng phải mê. Mà tại em dại em mê nên bây giờ em mới ăn năn đây. Bây giờ có một mình chị với em nên em tỏ thiệt cho chị biết. Hổm nay em muốn tự vận mà chết cho rồi, ngặt vì em thấy thằng con của em sao em thương quá, nên em còn nuối lại đây.

 

 

(3)

… Cái kiếp con người rõ ràng là kiếp khổ não, còn cái thú giàu sang chưa ắt là thú thanh cao. Vì cớ nào trên mặt đất nầy người ta lại tranh nhau đeo đuổi mùi phú quý, làm chi để đến nỗi nhơ nhuốc cũng chịu, ác nghiệt cũng làm, cực khổ buồn rầu, đắng cay khóc lóc.

Chịu làm chi vậy? Làm mà chi vậy? Buồn nỗi gì? Khóc cớ chi? Phù sanh nhứt mộng, giàu sang ích gì? Mà nghèo hèn lại hại gì? Vậy chớ mình tự tĩnh tự giác, lần gỡ mà bỏ cho hết những lục căn, lục trần đặng tiêu diêu cực lạc, thơ thới xác phàm, há chẳng quý hơn là mê mẩn đắm chìm trong vòng tham danh chuốc lợi, mà phải nhuốc nhơ, phải phiền não, phải khóc than hay sao?…

 

(4)

Thị Tố ngồi dựa góc ván rồi thì thầm kể lại đầu đuôi câu chuyện cậu Hai Nghĩa ỷ thế chủ điền hiếp dọa lấy con Lựu làm sao, chừng con Lựu đẻ cho cậu hay, cậu nói làm sao, con Lựu đau xin tiền cậu, cậu nạt nộ làm sao, giận nói với mợ, mợ ghen làm sao, bà Cai sợ xấu nên biểu làng bắt làm sao, chừng đóng lúa ruộng rồi vợ chồng cậu Hai xua đuổi làm sao, qua hỏi đất Thôn Tá mà ở, Bà Cai rầy Thôn Tá làm sao, chị ta thuật rõ ràng không sót một mảy nào hết.

Ba Cam nghe rồi châu mày hỏi:

– Quân ăn ở mọi rợ như vậy đó, mà anh Hai không dám nói tiếng gì hết hay sao?

– Trời ơi! Bộ chú tưởng đâu dễ lắm hay sao? Tôi nóng giận tôi làm cho nó mang tiếng một chút thôi mà nó làm dữ quá. Tôi tưởng đâu nó làm tôi ở tù rồi chớ. Cha sắp nhỏ lạy gần sói trán mà nó cũng không chịu tha. May nhờ Hương quản năn nỉ xin dùm, nên nó tha giải Tòa, mà nó bắt đóng trăng tôi hết bảy bữa.

– Tôi nghe nói sao tôi giận quá, tôi phải trị nó mới được.

Ba Rạng xen vô nói:

– Tôi không hay việc gì hết. Chừng bà Cai đuổi phải dỡ nhà đi, ảnh lên thuật chuyện cho tôi nghe, thì tôi nổi xung.

Giàu có rồi họ ỷ thế, họ hiếp đáp người ta quá. Hễ mình cự thì mình ngồi tù, túng thế phải chịu thua. Mà nín thì nó tức muốn chết. Khá, xưa rày về trên nầy ở, thì tụi nó không dám kiếm chuyện gì nữa. Chớ phải mà anh ở dưới, chắc nó hại anh rồi.

Ba Cam trợn mắt nói:

– Hại sao được! Nó giàu sang thây kệ nó chớ. Anh Hai tôi ảnh nhịn, chớ tôi nhịn không được rồi.

Thị Tố nói rằng:

– Chuyện nầy tôi hiểu hết. Cậu Hai Nghĩa thương con Lựu chớ không phải không. Ngặt vì mợ Hai ghen, mợ rầy quá, nên cậu Hai không dám nhìn con. Bà Cai sợ dâu con rầy rà xấu hổ nên bà lấy ruộng lại rồi đuổi vợ chồng tôi đi cho biệt tích. Chuyện vậy đó, chớ không có chi lạ.

Ba Rạng nói:

– Nếu sợ vợ thì ai biểu làm như vậy mà chi?

Ba Cam ngồi suy nghĩ một hồi rồi nói rằng:

– Thằng Nghĩa nầy, tôi phải dạy nó một bài học ở đời mới được. Chị nói bữa nào anh Hai về, chị Hai?

– Chắc là chiều mốt về tới.

– Để ảnh về tôi cự ảnh coi. Ảnh lôi thôi quá! Ở đời mình hiền quá, họ khinh mình chớ.

– Cha sắp nhỏ nó thiệt thà lắm. Chầu xưa tôi nói chơi; tôi nói tôi biểu con Lựu bồng con lên níu cậu Nghĩa coi cậu làm sao. Cha sắp nhỏ rầy la tôi dữ quá.

Ba Cam nằm vắt tay qua trán, mắt nhắm lim dim. Ba Rạng thấy canh đã khuya rồi nên đi về mà ngủ. Sáng bữa sau, Thị Tố giao sắp nhỏ ở nhà cho con Lựu coi đặng chị ta đi chợ Giồng Ông Huê, trước là mua cá thịt đãi khách, sau nữa ghé nhắn cho chồng hay, đặng hễ ghe về tới bến thì xin phép về nhà liền.

Ba Cam đi đường mỏi mệt nên ngủ trưa một chút. Chừng anh ta thức dậy, thấy con Lựu lăng xăng với sắp nhỏ, anh ta ngồi ngó ra một hồi rồi kêu mà nói:

– Lựu, đâu mầy bồng con mầy lại đây coi. Con trai hay con gái đó? Được mấy tháng?

Con Lựu thủng thẳng bồng con đi lại chỗ Ba Cam ngồi, vừa đi vừa nói nhỏ nhỏ:

– Con trai, bữa nay gần sáu tháng.

Ba Cam rờ đầu thằng nhỏ rồi nắm chân nó mà nói rằng:

– Thằng nhỏ sổ sữa đến. Đặt tên gì?

– Thằng Hai.

Ba Cam châu mày lặng thinh một hồi rồi nói rằng:

– Thôi con mầy đẻ thì mầy nuôi, cần gì phải cầu ai. Mầy nuôi nó, không biết chừng ngày sau mầy nhờ nó được. Hồi hôm tao nghe chị Hai nói chuyện thiệt tao buồn quá. Trong ba anh em, có mình mầy là gái, nên tao thương mầy lung lắm. Ngày tao bước chơn ra đi, tao tưởng anh Hai ở nhà nuôi mầy khôn lớn rồi kiếm người thiệt thà mà định đôi bạn cho mầy. Tao không dè ảnh để mầy tàn tệ như vậy. Thiệt tao phiền ảnh quá, đã biết họ giàu họ có danh giá, mình nghèo mình cũng có danh giá vậy chớ. Mình để mất danh giá rồi ai coi mình ra gì nữa đâu. Một đêm hồi hôm tao tức quá ngủ không được. Tao chắc phải mà tao ở nhà hồi đó, thì thằng làm mất danh giá mầy đó nó không khỏi tay tao…

Ba Cam nói tới đó thì ứa nước mắt, mặt lại lộ sắc giận dữ. Con Lựu đứng cúi mặt khóc nức nở không nói một tiếng gì hết. Cách một hồi lâu, Ba Cam thở dài và hỏi một cách rất dịu ngọt:

– Em còn thương thằng đó nữa không?

– Em có thương hồi nào đâu mà anh hỏi còn hay hết.

– Nếu em không thương mà sao có con?

– Nó ỷ quyền thế hãm hiếp em, chị Hai với anh Hai còn sợ, em làm sao mà dám nói.

– Em biết nó thương em hay không?

– Quân đó mà thương ai.

– Không biết chừng nó thương em thiệt chớ, mà mắc vợ nó rầy rà, nó sợ nên nó không dám gần em nữa.

– Không có đâu. Dầu mà nó không có vợ đi nữa, nó lại đem em về làm vợ hay sao? Em biết nó chơi qua đường, chớ không tình nghĩa chi hết. Em biết trong làng có nhiều con gái cũng bị nó hãm hiếp như em vậy. May cho mấy đứa kia không có chửa nên thiên hạ không hay.

– Nói vậy nó là con quỷ, trời sanh ra đặng phá danh giá con gái hay sao?

– Vậy đa.

– Hứ! Đồ khốn nạn quá! Qua phải trừ nó mới được.

Mua sách Con Nhà Nghèo () ở đâu

Bạn có thể mua sách Con Nhà Nghèo () tại đây với giá

69.000 đ
(Cập nhật ngày [dt]/[mm]/[year] )

Tìm kiếm liên quan

Con Nhà Nghèo () PDF

Con Nhà Nghèo () MOBI

Con Nhà Nghèo () Hồ Biểu Chánh ebook

Con Nhà Nghèo () EPUB

Con Nhà Nghèo () full

[su_spoiler title=”Tìm hiểu thêm” open=”no” style=”default” icon=”plus” anchor=”” anchor_in_url=”no” class=””]văn chương
He Biqing
bìa mềm

Năm 2020

264

260

gia đình nghèo Phiên bản thứ 2 năm 2020

Hồ Biểu Chánh (1 tháng 10 năm 1885 – 4 tháng 9 năm 1958)

Tên thật là He Wenzhong, tự xưng là Bieu Chanh

Ông là một trong những nhà văn tiêu biểu nhất của văn học Việt Nam những năm 1900-1930.

Tiểu thuyết của He Biqing đề cập đến thực tế và những đặc điểm văn hóa tiêu biểu của miền Nam đầu thế kỷ 20. Đó là sự xa lánh của những con người có đầu óc kinh doanh phát triển nhanh chóng, số phận bi thảm của những người dân thường lâm vào cảnh nghèo khó, và là câu chuyện nhân gian trên đời. Thế giới mới……

Ông đã để lại một di sản đồ sộ cho nền văn học Việt Nam, với hơn một trăm tiểu thuyết, truyện ngắn, xã luận … Tiểu thuyết của Hồ Bi Khánh được nhiều thế hệ người miền Nam yêu thích vì văn phong giản dị và ngôn ngữ gần gũi với ngôn ngữ đời thường. Tình cảm và sự tôn trọng đặc biệt.

gia đình nghèo

(Đầu tiên)

Cái Tuấn Muai ngồi nghe Gu nói mà mặt buồn rười rượi. Nói xong không trả lời, chỉ nhìn chằm chằm vào ngọn đèn. Thị Tơ biết chồng mình đang bối rối không trả lời được Cù nên đáp:

– Vợ chồng tôi thấy tôi thật thà và thương cô ấy rất nhiều, còn gả con cho tôi cũng không được.

– Có chuyện gì vậy cô Hai? Bạn đang nói tôi nghèo?

– Không phải là một cặp trong quá khứ. Vậy nên đừng như những gì tôi thấy, vợ chồng giàu sang phú quý mà sao lại kêu mình nghèo.

– Nếu vậy thì cô Doru sẽ chỉ trích tôi!

Ku than thở hàng tiếng đồng hồ rồi tim đau quá không biết nói gì, nước mắt lưng tròng. Thôi Tuấn Mua càng buồn hơn, đành phải ngồi quay lưng lại, mặt mũi tối sầm, không dám nhìn mặt Thôi. Cả ba ngồi im lặng hồi lâu Chu Cải mới nói:

——Không thể gả cho Thiếu Du Lục, ta cũng không muốn gả con cho ai, nhưng có thể rời khỏi nước này, ta liền đi đây, không làm gì được. Xin ông bà Hai nói lại với bà Durrow, không hiểu sao tôi lại yêu bà đến thế. Mấy năm rồi tôi không nói, nhưng lòng tôi đã nghĩ đến chuyện cưới cô ấy. Nếu anh không thích em, anh sẽ rất buồn, em không thể lấy được. Tôi là một đứa trẻ mồ côi, sống một mình, sống một mình nhưng tôi biết làm ăn và không thích chúng bạn cờ bạc, rượu chè. Cưới em về mà anh muốn ở riêng thì anh sẽ có trách nhiệm xây nhà cho em ở, muốn làm gì thì làm. Chỉ cần vợ chồng yêu nhau thì dù nghèo cũng cắn răng chịu đựng, dù giàu có cũng vui. Nếu Hải và Hải yêu tôi và nói với tôi, cô ấy sẽ không chỉ trích tôi nữa.

Bưởi Chu quay lại nói:

– Không phải thằng Lựu nó chê tôi kém, nhưng tôi không thích.

– Vậy thì tại sao không?

– Tôi thật sự yêu bạn. Hai vợ chồng mới nói chuyện cách đây không lâu và nói muốn cưới cô ấy. Tôi không thể kết hôn cho qua chuyện vì tôi có việc riêng và rất khó để nói với bạn.

– Gì? Anh Hai không sợ gì cả, anh nói đi thôi. Hay có nơi nào tốt hơn những gì họ nói về tôi?

– không. Nếu cưới được cô ấy thì hãy đến lấy anh. Sau đó tôi sẽ thấy rằng tôi sẽ không kết hôn với bất cứ ai.

– Em nói gì nghe lạ vậy? Tại sao bạn không thể kết hôn?

Cui Tuanbo ngồi ngẫm nghĩ rồi bước đến Cui nói nhỏ:

– Đừng giấu tại sao với tôi. Vài tháng sau chuyến du ngoạn, anh Haiyi ở nhà để tán tỉnh anh ta, ngu ngốc đến mức cưới anh ta, và đã có thai.

Gu nghe được mấy câu thì như sét đánh bên tai, hét lên “Trời ạ”, đứng dậy nhìn Cai Tuanbu. Hai người nhìn nhau, nhưng cả hai đều không nói. Gu lắc đầu lia lịa, bật khóc, bước ra cửa mở toang cửa đi về nhà quên lời chào tạm biệt vợ chồng Cai Tuanbu.

Những người ở huyện Bưởi thấy anh ta, bảo anh ta rằng: “Để anh nói một mình; đừng nói nhảm với thiên hạ, hãy nghe anh, anh Củ.”

Không biết thằng Cu có nghe theo những lời chỉ dẫn đó không mà nó bỏ đi mà chẳng nghe thấy câu trả lời nào của nó cả.

(2)

—— Cơ thể sống của em còn xấu và xấu hơn chị Hai, đừng sống nữa. Tôi biết rằng ngày xưa cả anh và chị Hai đều xấu hổ vì những khu ổ chuột. Em nghĩ là do anh mà em thấy tủi thân nếu phải chịu đựng sự tủi nhục không biết bao nhiêu mà kể, giờ em muốn chết đi để anh chấm dứt phiền muộn.

Dido nghe lời than thở như vậy, lòng ông xúc động, ông đi đi lại lại giữa các tấm ván, nghĩ đến việc ăn trầu, rồi bình tĩnh nói:

– Chắc anh cũng buồn lắm. Là con gái mà phải mang thai lạnh lùng chẳng bao giờ là tốt cả. Nhưng em nghĩ anh trở thành gái điếm rồi có thai cũng không tệ, em là người thuê nhà của chú Hai, cũng là người hầu của anh, nếu nói sống có thể chết, đến nhà anh cũng được. để ám sát, làm sao tôi dám chống lại. Tôi nghĩ trong làng này, dù bạn muốn ai thì họ cũng phải chịu, thậm chí không phải bạn. Cậu hư hỏng ở đây là do bác Hae cưỡng hiếp cậu, không phải vì cậu muốn xấu mà là vì cậu sợ xấu.

——Nếu người ta hãm hiếp ta cường đại như vậy, ta kém cỏi không dám phản kháng, còn phải liều mạng bảo vệ thân phận của mình, tại sao lại phải phục tùng người khác đến khi mang thai, người ta lại bị người ta cưỡng hiếp? Không, lỗi của tôi quá lớn, không thể trách ai được.

“Anh nói là anh có lỗi, là em có lỗi.” Anh Hai phải xuống thuyền, anh ở nhà với em. Em là em gái anh, anh thấy em làm có lỗi nhưng không cãi nhau với anh, em khó chịu lắm.

– Ừ, hai bà chị phiền lắm. Em thật ngốc và không biết chấp nhận rủi ro, em đã lớn rồi nhưng không cưỡng lại được nên anh và em đều khó chịu.

– Trời ơi! tôi nên làm gì! Đừng để kẻ xấu nào đến đây chọc phá, tôi sẽ đánh vào đầu nó, không đánh lại. Đây là con của bà Cải, chú Hai, nhưng tôi không thể nói được. Mặc dù vậy, anh ấy đã tử tế ngay từ đầu. Anh ta nói rằng anh ta nhìn thấy tính cách của người con trai yêu của mình, và nói rằng Dì Hai chỉ có một người con gái, muốn tìm một người con trai để thay thế, và cho anh ta tiền bạc, quần áo và nhẫn bông, tôi hứa sẽ làm cho bạn hạnh phúc cho một. cả đời. Anh nói cũng đúng, ai ngờ anh đánh nhau đến khi có bầu rồi anh bỏ.

– phải. Vào thời điểm đó, anh ấy nói rằng mọi người sẽ thích nó khi họ nghe nó. Nhưng vì em ngu si, si tình nên giờ em mới ăn năn. Hiện giờ, tôi đang ở một mình với bạn, vì vậy tôi sẽ thành thật với bạn. Hôm nay, tôi muốn tự vẫn mà chết đi cho xong, mới hiểu vì sao mình thương con đến như vậy mà vẫn ân hận.

(3)

… Đời người hiển nhiên là cuộc đời bi thảm, thú giàu sang chưa chắc đã là thú cao quý. Tại sao trên đời này người ta lại chạy theo hương vị của cải, không làm gì phải nhục nhã, làm những điều độc ác, đau đớn, sầu khổ, nước mắt cay đắng?

Còn con gấu thì sao? Tại sao anh làm điều này? Buồn cái gì? tại sao lại khóc? Chúc may mắn, có tiền thì tốt là gì? Nhưng nghèo đói có tác hại gì? Vậy thì đừng tự kỷ luật, gạt bỏ hết lục dục, lục dục để phá phúc, làm đẹp cho thân, chẳng phải quý hơn mê danh, tài lộc mà phải mất mặt sao? ? Nhớ, buồn, khóc hay không khóc? …

(4)

Thị Tơ ngồi một góc bàn cờ nói qua lại câu chuyện Hai Nghĩa cậy địa chủ uy hiếp Hựu, Hựu nói gì khi Hựu sinh ra chàng, Hựu đòi tiền chàng. Lão ăn hiếp thế nào, giận dỗi nói với dì là bà ghen, bà Cải sợ chuyện chẳng lành nên bảo dân làng đến bắt, phong thổ, bà Hai phải làm sao? Hãy xua đuổi chúng và xin sống trên đất của Tongda, làm sao bà có thể không mắng mỏ Tongda nữa, thưa bà, bà đã nói rõ rằng bà sẽ không bỏ sót một điểm nào.

Cha Cầm nghe và hỏi:

– Quân ăn thịt người man rợ mà anh Hai không dám nói một lời?

– Trời ơi! Bạn có nghĩ rằng điều này là dễ dàng? Tôi bực mình rằng tôi chỉ làm cho nó nổi tiếng một chút, nhưng nó quá dữ dội. Tôi không nghĩ rằng nó đưa tôi vào tù. Cha anh định cúi đầu trước con sói, nhưng anh không chịu buông tha. Cũng may, chị ra tòa vì Hồng kêu cứu chứ bắt tôi phải dăm bữa trăng hoa.

– Em nghe nói sao mà tức quá, phải xử.

Barjan nói chuyện:

– Tôi không biết bất cứ điều gì. Khi bà cụ Cải đuổi tôi ra khỏi nhà và kể chuyện cho tôi nghe, tôi đã rất tức giận.

Có tiền thì cậy thế, ức hiếp người ta quá. Bất cứ khi nào tôi chống lại, tôi đã vào tù và tôi phải từ bỏ. Nhưng nếu nó xảy ra, nó muốn chết. À, trước đây khi về đây, họ không dám tìm kiếm gì cả. Không phải là bạn ở dưới đó, nó chắc chắn đã làm bạn đau.

Bagan đảo mắt và nói:

– Ôi thật tồi tệ! Nó đủ giàu để bỏ qua nó. Anh Hai ơi, em chịu không nổi nữa rồi, chịu không nổi nữa.

Thị Tố nói:

– Tôi hoàn toàn hiểu điều này. Anh Hai Nghĩa thích Lựu chứ không phải không thích. Vì dì Hai ghen và mắng tôi nhiều quá nên chú Hai không dám nhìn tôi. Sợ con dâu xấu hổ, bà Cải lấy lại đất rồi đuổi vợ chồng tôi đi. Vậy đó, không có gì đáng ngạc nhiên.

Bajan nói:

– Nếu anh sợ vợ thì ai bắt anh làm vậy?

Bagan ngồi suy nghĩ một lúc rồi nói:

– Thằng này, tao sẽ dạy cho nó một bài học nhớ đời. Cô nghĩ khi nào anh Hai về, cô Hai?

– Chiều mai phải về.

– Để anh chụp cho em. Những bức ảnh thật lộn xộn! Đời tôi dịu dàng quá, họ khinh tôi.

– Cha tôi sẽ còn trẻ và ông ấy là người trung thực. Lúc trước nói chơi, nói là nhờ Lưu đi đón đứa nhỏ. Nghĩa để xem anh ấy thế nào. Cha sắp cưới của tôi đã mắng tôi vì quá cay nghiệt.

Ba Cam đang nằm, khoanh tay trước trán, mắt nhắm nghiền. Thấy Tàng về muộn, Ba Ráng về nhà đi ngủ. Sáng sớm hôm sau, Thị Tơ để cô gái nhỏ ở nhà ra mắt con trai Lựu, cho cô đi chợ Giồng Ông Huế mua thịt cá đãi khách trước, rồi nhắn nhủ chồng nên người. rằng khi thuyền đến bến tàu, Cô ấy sẽ xin phép quay trở lại. Về nhà ngay lập tức.

Bố con Cám đi đường mệt nên tranh thủ chợp mắt. Khi tỉnh dậy, thấy Lựu đang tán tỉnh em bé, anh ta ngồi ngoài xem một lúc rồi lên tiếng gọi:

– Lựu, mẹ mang con đi đâu vậy? Trai hay gái đó? Bao nhiêu tháng?

Pomegranate bế đứa trẻ đến thẳng chỗ Bakam đang ngồi, vừa đi vừa nói nhỏ:

– Con à, hôm nay gần sáu tháng rồi.

Bố của Cám sờ vào đầu cậu bé, rồi nắm lấy chân cậu bé và nói:

– Thằng nhỏ ọc sữa. nó gọi là gì?

– Cậu hai.

Cha Jinzhou im lặng một lúc rồi nói:

– Thôi, đẻ thì anh lo, cần gì? Anh chăm sóc nó thật tốt, không biết mấy ngày nữa anh có thể trông cậy vào nó hay không. Tôi thực sự rất buồn khi nghe chị Hai nói ngày hôm đó. Em là con gái duy nhất trong ba anh em nên anh rất yêu quý em. Ngày em đi, tưởng Hải đang nuôi bạn ở nhà, rồi kiếm người lương thiện làm mối cho em. Tôi không phiền nếu bức ảnh này khiến bạn trở nên tồi tệ như vậy. Tôi thực sự làm phiền anh ta, tôi biết họ giàu và họ nổi tiếng còn tôi nghèo và tôi nổi tiếng. Tôi đã mất danh tiếng và sẽ không còn ai coi tôi là ai nữa. Một đêm, tôi tức giận đến mức không ngủ được. Tôi chắc rằng kẻ đã hủy hoại danh tiếng của bạn sẽ không lọt khỏi tay tôi nếu tôi ở nhà …

Bố của Cam nói điều này với đôi mắt ngấn lệ và sự tức giận trên khuôn mặt. Lựu đứng gục mặt, thẫn thờ nức nở. Một lúc lâu sau, Bagan thở dài và ngọt ngào hỏi:

– Bạn còn yêu người ấy không?

– Khi bạn hỏi tôi, tôi bị thương khi nào?

– Nếu anh không yêu em thì sao có con?

– Nó dùng sức nó ăn hiếp tôi, biển cả còn sợ thì làm sao dám nói.

– Em có biết anh ấy có yêu em hay không?

– Quân đó yêu ai?

– Không biết anh ấy có yêu mình thật không nhưng do vợ quấy rầy, anh ấy sợ nên không dám lại gần tôi nữa.

– Trống rỗng. Ngay cả khi anh ấy chưa có vợ, liệu anh ấy có đưa em về làm vợ anh ấy không? Tôi biết nó đang chơi trên đường phố, nhưng nó không có ý nghĩa gì cả. Tôi biết rằng có rất nhiều cô gái trong làng cũng bị anh ta cưỡng hiếp giống như tôi. May mắn thay, những đứa trẻ khác không có thai nên mọi người không biết.

—— Hóa ra là một con quỷ, sinh ra để hủy hoại thanh danh của một cô gái?

– Nước ngọt.

– Ừm! Khốn kiếp! Bạn phải trừ nó đi.

Trẻ em của người nghèo (Tái bản năm 2020)

đề nghị đặc biệt
69.000 vnđ

260

[/su_spoiler]

Leave a Comment