[Tải PDF] Sống Chậm Đợi Nắng Lên PDF

Thuvienso.org – Cuốn sách Sống Chậm Đợi Nắng Lên được viết bởi tác giả Đỗ Xuân Thảo, bàn về chủ đề Tâm lý – Kỹ năng sống và được in với hình thức Bìa Mềm.

Quyển sách Sống Chậm Đợi Nắng Lên được nhà xuất bản NXB Lao Động phát hành
2020 .

Bạn đang xem: Sống Chậm Đợi Nắng Lên PDF

Thông tin về sách

Tác giả Đỗ Xuân Thảo
Nhà xuất bản NXB Lao Động
Ngày xuất bản 2020
Số trang 253
Loại bìa Bìa Mềm
Trọng lượng 270 gram
Người dịch

Download ebook Sống Chậm Đợi Nắng Lên PDF

Sống Chậm Đợi Nắng Lên

Tải sách Sống Chậm Đợi Nắng Lên PDF ngay tại đây

Review sách Sống Chậm Đợi Nắng Lên

Hình ảnh bìa sách Sống Chậm Đợi Nắng Lên

image

image

image

Đang cập nhật…

Nội dung sách Sống Chậm Đợi Nắng Lên

Sống chậm không phải chỉ là ngồi yên đợi thời gian lặng lẽ trôi. Sống chậm là để tĩnh tâm cảm nhận những cung bậc cảm xúc đang hiện hữu trong lòng: buồn bã hay sướng vui, hạnh phúc hay âu lo thắc thỏm… Từng nhịp từng nhịp đều đo đếm bằng nhịp đập con tim và đọc thấy trong đó nỗi khắc khoải về cuộc đời muôn nẻo.
Sống chậm từng nhịp là khi cảm nhận được tình yêu trong lành, ngọt mát của mình dành cho những thương yêu. Là khi thấu hiểu được sự khác biệt giữa hai khái niệm “Nhà” và “Gia đình”.
“Nhà” được xem là tổ ấm, là mái ấm, khi nó chở che bảo bọc cho một “gia đình” hòa thuận những yêu thương. Và “nhà” sẽ chỉ trần xì là một công trình với gạch vữa, với sắt thép bê tông khi thuận hòa, yêu thương vắng bóng.
Vì ngộ ra điều ấy từ rất sớm nên tôi thích sống chậm, thu vào với “cái tôi” nhỏ bé của mình để mong mình được như một vịnh nhỏ giữa biển đời. Vịnh ấy đủ độ trong trẻo, bình lặng cần thiết để bố mẹ, vợ con, để chị, để em, để cháu chắt có thể trú náu khi ngoài biển đời bão to sóng cả. Vịnh ấm ấy là nơi mà khi đi xa ai cũng muốn trở về. Là nơi những người thân yêu của mình có thể nương dựa vào nhau mà rơi nước mắt, mà tìm chốn chở che an ủi. Là nơi lưu giữ cuống nhau và những tiếng khóc buổi lọt lòng của con trai. Là nơi ấp ôm hình ảnh bố ngồi lặng phắc trước cái ti vi chỉ xem hình mà không bật tiếng vì sợ mẹ đau đầu. Là nơi cho đi những nụ cười, những ánh mắt thương yêu mà không cần biết lý do…
Và như thế, sống chậm là khi những kí ức không bao giờ nhạt phai trong một không gian ruột rà máu huyết.
Sống chậm từng nhịp còn giúp tôi được rong chơi trong khoảnh vườn xuân bé nhỏ, lắng nghe hơi thở của trăng sao, của lá hoa: “ Đêm ngày đêm buồn bã với những môi hôn / Trong vườn trăng vừa khép những đóa mong manh” như ca từ trong nhạc Trịnh Công Sơn.
Vì sao môi hôn mà lại buồn ? Phải chăng ấy là nỗi buồn của niềm hạnh phúc?
Hoa đang nở trên lưng một cuống lá dài như môi ai đang cười trên lưng một người tình. Nhưng cũng môi hôn đó, vừa cười với trăng hoa dập dìu đã giã từ đêm trăng với những cánh dần khép trong mong manh huyền hoặc…
Và cứ thế, tôi chầm chậm đến với đóa quỳnh, đến với ngọc lan, đến với chùm hoa giẻ để dịu dàng nở trong tâm mình một đóa bình yên. Tự độ ấy, tôi thành đêm trăng của những ngày xưa với môi hôn quỳnh hương mong manh. Và cũng từ ấy, tôi thấy mình miết mải trôi đi trong dòng trăng trong veo nôn nao cánh buồm cổ tích.”
Trích đoạn sách:
THANH XUÂN RỰC RỠ
Sáng nay bầu trời Hà Nội như có lớp sương mù bao phủ, âm u và xám xịt.
Khói bụi, ô nhiễm đã khiến Hà Nội trở nên trĩu nặng thế này.
 Mình chợt nhớ đến những nhân vật trong cuốn “Ở quán cà phê của tuổi trẻ lạc lối” của nhà văn Patrick Modiano. Những nhân vật này luôn thủy chung với tuổi trẻ của họ, thủy chung với cuộc đời phiêu lãng, không phép tắc và không màng đến ngày mai. Họ tuyệt vọng vì yêu đời quá thiết tha. Họ như những kẻ dại khờ rực rỡ và mỏng manh. Họ như đám mây xốp mềm và tất cả những buồn vui, những niềm hân hoan đều có thể để lại dấu vết trong tâm trí. Ngay cả mùi vỏ cây trong một ngày mưa cũng vang động như làn sóng âm thanh rạo rực truyền đi trong tâm trí họ.
Mình cũng đã từng lạc lối trong tuổi trẻ của mình như thế. Đôi khi ngông cuồng. Đôi khi u uẩn. Đôi khi bị tổn thương vì những vết xước nhỏ mà đau thấu tâm can. Đôi khi bơ vơ. Đôi khi say đắm và cuồng nhiệt. Đôi khi điên rồ chói lóa chỉ vì một làn hương, một bàn tay, một bờ môi hoặc một ánh nhìn trong chiều nhạt nắng gửi mộng mơ.
Nhưng dù lạc lối thì cái tuổi trẻ rực rỡ ấy cũng đã bỏ ta mà đi. Nó bỏ đi trong khẽ khàng và im ắng. Khẽ khàng như những bước nhón gót nhẹ nhàng trong đêm khiến chính ta cũng không hay biết.
Ta chợt nhận ra điều đó khi mỗi sáng soi gương thấy tóc thêm vài ba sợi bạc, thấy chân tay đau nhức mỗi khi trở trời trái gió, thấy cái ngón tay chuyên gõ máy tính cứng đơ, nói gì nó cũng không chịu nghe và hễ cử động mạnh là buốt nhói.
Ta chợt nhận ra điều đó khi kí ức không còn vang động dư âm của những nụ hôn hay cái nắm tay dùng dằng thuở nào xa lắc. Ta nhớ về những trang kí ức ấy như hoài niệm về những gì thanh khiết của một thời quá vãng chứ lòng chẳng còn cồn dứt day và luyến tiếc.
Ta chợt nhận ra điều đó khi biết mình “lực bất tòng tâm”, không thể tự mình làm chủ một cái gì, kể cả thân thể của mình và dĩ nhiên cả tuổi trẻ. Mình muốn tóc xanh mà tóc cứ bạc. Mình muốn ngủ mà mắt không chịu nhắm. Buồn, vui, thương, yêu, ghét bỏ, giận hờn cứ tự đến rồi đi chẳng chịu“xin phép” gì mình cả.
 Và khi tuổi trẻ rời bỏ mình đi cũng lại là lúc mình nhận được nhiều giá trị mới mà chỉ tuổi cận già mới thấy.
Ví như sáng nay lòng bừng lên như nắng mới thêu khi nhận được tin cuốn tản văn “Những bài học ngoài trang sách” của con trai đạt giải B – Giải thưởng Sách Quốc gia năm 2019.
Giải thưởng chỉ mang tính khích lệ tinh thần nhưng đối với mình, điều đó quý giá vô chừng.
 Bởi thêm một lần nữa, mình lại nghĩ về hành trình mà con đã đi, về những tháng ngày con đã sống, về những gì con đã viết một cách thật ấm áp.
“Những bài học ngoài trang sách” phác hoạ chân dung những người đã cùng con vượt chặng đường gian khó những ngày tháng đầu con du học bên nước Mỹ xa xôi hoặc những người đã để lại dấu ấn sâu đậm trong tuổi thơ con.
Đọc lại từng trang sách ấm nóng, mình vẫn thấy bất ngờ về cách con nhìn nhận và đánh giá con người và sự việc. Cái cách nhìn nhận tuy còn những nét ngây thơ, trong sáng nhưng luôn ẩn tàng sự hài hước, dí dỏm mà không kém phần sâu sắc. Điều tuyệt vời nhất là con luôn nhìn vào điểm tích cực, vào lòng tốt và thiện lương ở mỗi người.
Trong mắt con, ai cũng có “điểm yếu” này nọ nhưng rồi ai cũng biết cách tận hưởng hạnh phúc của riêng mình.
Cuộc sống chất chồng muôn nỗi khó khăn và bất an khiến người ta đôi khi chỉ thấy cuộc đời bày ra toàn là những xót xa, những đau đớn, những dằn vặt, những âu lo. Vì thế, đọc sách của con mình cũng tự rút ra được những bài học về “ nhân sinh quan” trong cách nhìn đời, nhìn người trong trẻo, trong những thiết tha yêu của một thời tuổi như mùa xuân tinh khôi với ngạt ngào hoa thơm và nồng nàn nắng ấm…
“Những bài học ngoài trang sách” cũng là thông điệp gửi đến các bậc cha mẹ, những người làm giáo dục lời nhắn nhủ rằng, tri thức thức không bao giờ là đủ. Cách chúng ta ứng xử với những người xung quanh, cách chúng ta nồng nhiệt với cuộc đời mới chính là điều làm nên hạnh phúc. Nếu không có lòng trắc ẩn, không biết cách sống chung và sống cùng thì thành công nhiều khi cũng trở nên lẻ loi, cô độc.
Mình ngồi lặng ngắm cuốn tản văn “Những bài học ngoài trang sách” mà như thấy hiện về cả một trời yêu thương. Bao nhiêu ngày con đi học xa là bấy nhiêu ngày nhớ nhung, lo lắng thắc thỏm. Nhưng những gì con viết trong sách như một chỉ báo rằng, bố ơi con ổn. Rằng bố ơi con đang làm việc, đang say mê và đang sống hạnh phúc cùng tuổi thanh xuân rực rỡ và vĩnh cửu…
Mình nhớ đôi mắt của con luôn rực sáng mỗi khi nói với bố về dự định tương lai, nhớ cái cách con quyết tâm đi tìm cho mẹ gói thuốc chữa dị ứng trong đêm bất chấp mưa phùn và gió bấc. Và khi ấy, mình thấy được hồi sinh.
Sau những ngày trời âm u, tờ giấy mời tham dự buổi “Lễ trao tặng giải thưởng sách quốc gia” như khiến mình được du hành đến với một khung trời mộng mơ nơi có tuổi trẻ của mình ở đó.
Tuổi trẻ tươi mềm và rực rỡ vẫn bịn rịn trên bàn tay nắm, trên từng nếp áo, nếp khăn, trong từng hơi thở của chính mình.
Nó giúp mình yêu thương một cách điềm nhiên, chỉn chu và kĩ lưỡng hơn…
Bởi mình cũng có “Những bài học ngoài trang sách” của riêng mình.
Hình như đốm sáng phía cánh đồng xa kia là một cánh cò vừa đậu. Giữa làn sương mờ ảo, đốm sáng ấy cứ nhấp nháy. Nó khiến mình như được sải chân trần chạy trên cánh đồng thông thênh gió với đôi mắt sáng rực, với lòng nhẹ bẫng và với hân hoan muôn nỗi tin yêu.
Cảm ơn “Những bài học ngoài trang sách”, cảm ơn con trai đã giúp bố ngộ ra rằng: Tuổi trẻ của bố không lạc lối.
Vì nó thuộc về con và luôn hiện hữu trong thanh xuân rực rỡ của con!

Mua sách Sống Chậm Đợi Nắng Lên ở đâu

Bạn có thể mua sách Sống Chậm Đợi Nắng Lên tại đây với giá

71.200 đ
(Cập nhật ngày [dt]/[mm]/[year] )

Tìm kiếm liên quan

Sống Chậm Đợi Nắng Lên PDF

Sống Chậm Đợi Nắng Lên MOBI

Sống Chậm Đợi Nắng Lên Đỗ Xuân Thảo ebook

Sống Chậm Đợi Nắng Lên EPUB

Sống Chậm Đợi Nắng Lên full

[su_spoiler title=”Tìm hiểu thêm” open=”no” style=”default” icon=”plus” anchor=”” anchor_in_url=”no” class=””]Tâm lý – Kỹ năng sống
Du Xuantao
nhà xuất bản lao động

Năm 2020

253

bìa mềm

270

Sống chậm không phải là ngồi yên một chỗ và lặng lẽ chờ thời gian trôi qua. Sống chậm là tĩnh tâm lại và cảm nhận những cung bậc cảm xúc hiện hữu sâu trong lòng mình: buồn hay vui, hạnh phúc hay lo lắng … Mỗi nhịp đập được đo bằng một nhịp tim và trong đó đọc lên nỗi lo lắng về cuộc sống theo mọi chiều hướng.

Sống chậm lại từng nhịp đập khi bạn cảm nhận được tình yêu tươi mới và ngọt ngào của mình dành cho người thân yêu. Đây là lúc hiểu được sự khác biệt giữa hai khái niệm “nhà” và “gia đình”.

“Home” được coi là tổ ấm, là mái ấm, khi che chở, bảo vệ cho một “gia đình” hòa thuận, yêu thương. Và “ngôi nhà” trơ trọi như một tòa nhà bằng gạch và vữa, thép và bê tông, chỉ không có sự hòa hợp và tình yêu thương.

Bởi vì tôi đã sớm nhận ra điều đó, tôi thích sống chậm và rút lui với cái “tôi” nhỏ bé của mình với hy vọng giống như một vịnh nhỏ trong đại dương cuộc đời. Vịnh đó trong xanh và đủ lặng để cha mẹ, vợ con, chị em, anh em, con cháu nương náu khi biển động. Vùng vịnh ấm áp đó là nơi mà mọi người đều muốn quay lại sau khi rời đi. Nơi mà những người thân yêu của chúng ta có thể dựa vào nhau, khóc, tìm nơi trú ẩn và an ủi. Là nơi lưu giữ trái tim nhau và tiếng khóc chào đời của một đứa con trai. Đây là nơi ôm di ảnh của bố, ngồi thẫn thờ trước TV, xem hình mà không bật âm thanh, vì sợ con đau đầu. Nơi trao nụ cười và yêu thương mà không biết vì sao …

Vì vậy, sống chậm là khi ký ức không bao giờ phai trong ruột máu.

Nhịp sống chậm rãi còn giúp tôi lang thang trong vườn Tiêu Xuân, lắng nghe hơi thở của trăng sao, lá và hoa: “Sầu hôn môi từng đêm / Trăng vườn vừa khép mong manh hoa ”Lời trong nhạc Trịnh Công Sơn.

Hôn lên môi sao lại buồn? Đó có phải là nỗi buồn vui không?

Bông hoa nở sau cuống lá dài như nụ cười trên môi sau lưng người tình. Nhưng cũng nụ hôn ấy, mỉm cười với trăng hoa, tạm biệt đêm trăng, đôi cánh dần xếp lại trong mong manh và bí ẩn …

Theo cách này, tôi từ từ đến với bông huệ, bông lan, chùm hoa nhài, một loài hoa yên bình nở nhẹ trong tâm trí tôi. Kể từ lúc đó, tôi đã trở thành đêm trăng sáng của năm ngoái, hôn nhẹ lên môi hương thảo. Kể từ đó, tôi thấy mình lơ lửng trong ánh trăng sáng, cảm thấy lo lắng về Xianfan. “

Trích sách:

mùa xuân lộng lẫy

Sáng nay, bầu trời Hà Nội xuất hiện sương mù, mây xám xịt.

Khói bụi và ô nhiễm đã khiến Hà Nội trở nên nặng nề.

Tôi chợt nhớ đến những nhân vật trong cuốn sách “In the Cafeteria Lost of Youth” của tác giả Patrick Modiano. Những nhân vật này luôn sống đúng với tuổi trẻ của họ, sống đúng với cuộc sống phiêu lưu, không có quy tắc và không quan tâm đến ngày mai. Họ tuyệt vọng vì họ quá yêu cuộc sống. Họ giống như những kẻ ngốc thông minh và dễ bị tổn thương. Họ giống như những đám mây mềm xốp, nơi mọi buồn vui đều để lại dấu ấn trong tâm trí. Ngay cả mùi vỏ cây vào một ngày mưa cũng vang lên trong tâm trí họ như những tiếng gầm thét.

Tuổi thanh xuân của tôi đã mất theo lối mòn. Đôi khi hoang dã. Đôi khi sầu muộn. Đôi khi chỉ vì những vết xước nhỏ mà đau đến thấu tim. Đôi khi bất lực. Có lúc đam mê và nhiệt tình. Đôi khi mất trí vì một mùi, một bàn tay, một bờ môi, hay một cái nhìn thoáng qua trong nắng chiều, như thể trong một giấc mơ.

Nhưng dù có mất đi thì tuổi trẻ huy hoàng ấy cũng đã rời xa tôi rồi. Nó im lặng bỏ đi. Nhẹ nhàng như những cái nhón chân nhẹ nhàng trong đêm mà chúng tôi không hề hay biết.

Tự dưng tôi thấy mỗi sáng soi gương thấy tóc bạc thêm vài sợi, chân tay nhức mỏi khi trái gió trở trời, thấy ngón tay gõ máy tính cứng đơ, ê ẩm. không thể nghe thấy bất cứ điều gì. Bất kỳ cử động mạnh nào đều gây đau đớn.

Tôi chợt nhận ra từ khi nào trong ký ức không còn dư âm của những nụ hôn hay cái nắm tay lâu ngày. Ta nhớ về những trang kí ức ấy như hoài niệm về những gì trong sáng của một thời đã qua, nhưng lòng ta không khỏi day dứt, hoài niệm.

Chúng ta chợt nhận ra rằng mình không thể tự mình kiểm soát bất cứ thứ gì, kể cả cơ thể mình và dĩ nhiên là cả tuổi trẻ, khi biết mình “không có khả năng phục tùng”. Tôi muốn có mái tóc màu xanh lam nhưng nó lại có màu xám. Tôi muốn ngủ, nhưng mắt tôi không nhắm lại được. Buồn, vui, yêu, thương, ghét, giận cứ đến rồi đi mà không “đòi hỏi” gì.

Và khi tuổi trẻ rời xa ta cũng là lúc ta tiếp thu được nhiều giá trị mới mà mấy năm gần đây ta mới thấy được.

Chẳng hạn, lòng tôi bừng sáng như mặt trời mới thêu sáng nay khi tôi nhận được tin bài văn “Bài học ngoài trang” của con trai tôi đoạt giải B Sách Quốc gia năm 2019.

Giải thưởng này chỉ là để nâng cao tinh thần, nhưng với tôi nó quý giá vô cùng.

Bởi vì một lần nữa, tôi nghĩ đến những chặng đường bạn đã đi, những ngày bạn đã sống và những điều bạn đã viết một cách ấm áp.

“Bài Học Ngoài Trang” miêu tả những người đã có một hành trình khó khăn với con cái của họ trong ngày đầu tiên đến Hoa Kỳ du học, hoặc những người đã để lại ấn tượng lâu dài trong thời thơ ấu của họ.

Đọc lại từng trang của cuốn sách cảm động này, tôi vẫn ngạc nhiên về cách nhìn nhận và đánh giá của trẻ về con người và sự vật. Cách nhìn tuy vẫn có vẻ ngoài ngây thơ, trong sáng nhưng luôn ẩn chứa sự hài hước, dí dỏm không thua kém gì chiều sâu. Điều tuyệt vời nhất là tôi luôn nhìn thấy những mặt tích cực và thấy được sự tốt bụng, thiện tâm ở mọi người.

Theo tôi, ai cũng có “điểm yếu” này, nhưng ai cũng biết cách tận hưởng hạnh phúc cho riêng mình.

Cuộc sống đầy rẫy những khó khăn và bất an, và đôi khi người ta thấy cuộc đời đầy những nỗi buồn, những nỗi đau, những đau khổ và lo lắng. Vì vậy, đọc sách thiếu nhi cũng có thể rút ra một “nhân sinh quan” trong cách nhìn đời, nhìn người bằng con mắt trong sáng, dưới những đóa hoa xuân ấm áp và nắng thơm, ấm áp…

“Bài học ngoài trang” cũng là một thông điệp gửi đến các bậc phụ huynh và các nhà giáo dục, nhắc nhở chúng ta rằng kiến ​​thức không bao giờ là đủ. Cách chúng ta đối xử với những người xung quanh, cách chúng ta đam mê cuộc sống là điều khiến chúng ta hạnh phúc. Không có sự đồng cảm, không biết chung sống, cùng chung sống thì thành công có xu hướng cô đơn lẻ bóng.

Tôi ngồi lặng nhìn tập văn xuôi “Những bài học ngoài trang”, dường như thể hiện cả một trời thương nhớ. Bao ngày đi học ở nơi xa là bao ngày nhớ nhung, lo lắng và nghi ngờ. Nhưng những gì tôi viết trong cuốn sách là một chỉ báo, bố, con ổn. Bố đó, con đang làm việc, con đam mê, con đang hạnh phúc sống một tuổi trẻ huy hoàng và vĩnh cửu …

Tôi nhớ ánh mắt anh lúc nào cũng long lanh khi kể cho bố nghe về dự định tương lai của mình, quyết tâm lấy cho mẹ gói thuốc trị dị ứng ban đêm mặc cho mưa phùn gió bấc. Sau đó, tôi cảm thấy sảng khoái.

Sau mấy ngày ủ ê, lời mời tham gia “Lễ trao giải Sách Quốc gia” như chở tôi đến vùng trời mộng mơ nơi tuổi trẻ.

Tuổi trẻ mềm mại và rạng rỡ vẫn còn đọng lại trong đôi tay anh nắm giữ, trên từng nếp áo, từng nếp khăn, và trong từng hơi thở anh hít thở.

Nó giúp tôi yêu một cách bình tĩnh hơn, cẩn thận hơn, cẩn thận hơn…

Vì tôi cũng có những “khóa học ngoại khóa” của riêng mình.

Điểm sáng trên cánh đồng phía xa hiện ra là những cánh cò vừa đậu. Trong sương mù, đốm sáng cứ chập chờn. Nó khiến tôi có cảm giác như được chạy chân trần trên cánh đồng gió với đôi mắt sáng, trái tim nhẹ và niềm vui và tình yêu.

Cảm ơn “Những bài học vượt ra khỏi trang” và cảm ơn con trai tôi đã giúp tôi nhận ra rằng tuổi trẻ của tôi không hề bị đánh mất.

Vì nó thuộc về bạn và sẽ luôn tồn tại trong tuổi thanh xuân huy hoàng của bạn!

Sống chậm chờ mặt trời mọc
bức ảnh
bức ảnh
bức ảnh

Giá đặc biệt
71.200 đ

270

[/su_spoiler]

Leave a Comment