[Tải PDF] Tôi Đã Ăn Cả Cánh Đồng Hoa PDF

Thuvienso.org – Cuốn sách Tôi Đã Ăn Cả Cánh Đồng Hoa được viết bởi tác giả Di Li, bàn về chủ đề Văn học và được in với hình thức Bìa Mềm.

Quyển sách Tôi Đã Ăn Cả Cánh Đồng Hoa được nhà xuất bản NXB Lao Động phát hành
2019 .

Bạn đang xem: Tôi Đã Ăn Cả Cánh Đồng Hoa PDF

Thông tin về sách

Tác giả Di Li
Nhà xuất bản NXB Lao Động
Ngày xuất bản 2019
Số trang 319
Loại bìa Bìa Mềm
Trọng lượng 320 gram
Người dịch

Download ebook Tôi Đã Ăn Cả Cánh Đồng Hoa PDF

Tôi Đã Ăn Cả Cánh Đồng Hoa

Tải sách Tôi Đã Ăn Cả Cánh Đồng Hoa PDF ngay tại đây

Review sách Tôi Đã Ăn Cả Cánh Đồng Hoa

Hình ảnh bìa sách Tôi Đã Ăn Cả Cánh Đồng Hoa

image

image

image

Đang cập nhật…

Nội dung sách Tôi Đã Ăn Cả Cánh Đồng Hoa

“Lắm lúc tôi cứ nghĩ, những tác phẩm âm nhạc, kiến trúc, hội họa, điện ảnh, văn chương được đời đời lưu giữ, nâng niu, tác giả của chúng được ghi danh và trân trọng, thậm chí được lập bảo tàng, còn ai là người đầu tiên sáng tạo nên phở, bún chả, bánh cuốn, hay thậm chí chè long nhãn thì nào ai biết, dù xét về phương diện nổi tiếng thì chúng cũng chẳng kém gì.

Ấy có lẽ vì phần nhiều chẳng coi ăn uống là cái sự sang trọng, thậm chí ăn lắm lại còn đáng xấu hổ. Mà ẩm thực chẳng phải là nghệ thuật, là văn hóa, lịch sử, là hồn cốt của một dân tộc đấy hay sao? Người Việt mình chẳng phải là quan trọng sự ăn đến nỗi trong kho từ vựng, những từ quan trọng nhất cũng đều phải dính đến ăn: Ăn chơi, ăn mặc, ăn học, ăn ở, ăn nói, ăn nằm, làm ăn.

Trên thế gian có tới hàng triệu món ăn, mà chẳng ai hay những người đầu bếp vô danh ấy cả. Nên một cuốn tản mạn về ẩm thực, cho dù có kém sang so với một cuốn phê bình văn học, thì âu cũng là để tỏ lòng biết ơn với những người sáng tạo nên các tác phẩm bất hủ tuyệt vời ấy. Và ẩm thực, dù chỉ là một viên kẹo rẻ tiền hay bữa tiệc cung đình thì cũng đều là những hồi ức ngọt ngào và thi vị, để mỗi lần hoài niệm dội về, lại nhói lên cái không gian ấy, những con người ấy, đã cùng ta nếm trải dư vị cuộc đời.” – Di Li

Là một người ưa xê dịch, Di Li hào hứng dẫn ta đến những phương trời xa lạ, với không chỉ món ăn phong phú mà cả thổ nhưỡng, phong cảnh và những người nấu nó. Hơn thế, sự lý thú nhất có lẽ là ở người ăn. Không vì sự tinh tế tới mức thượng thừa mà ở sự quan sát tò mò mới mẻ, vì sự duyên dáng bẩm sinh.

“Tôi đã ăn cả cánh đồng hoa” nào! Ta hãy thưởng thức những kỳ hoa dị thảo của một người thích đi, háo hức với ẩm thực năm châu bốn biển và cả những hương đồng cỏ nội rất đỗi thân quen mà bỗng trở nên là lạ dễ thương với cách nhìn, cách thẩm rất “Di Li”.
– Nhạc sĩ Mai Lâm

ĐOẠN TRÍCH SÁCH:

Ăn Tết vùng cao

Mấy mươi năm ăn Tết ở nhà, bỗng dưng là chán. Tôi cũng thử ăn Tết dăm bận ở Đài Loan, Myanmar, Malaysia, Ấn Độ… nhưng thấy chẳng khác chi ngày thường. Phố phường hàng quán vẫn vậy. Thi thoảng lúc ngồi ăn tối mới chợt nhớ ra đây đương là Tết. Nhưng có mấy bận lên Bắc Hà, Sa Pa ăn Tết thì thậm vui. Tết vùng cao chao ôi là náo nức, nhất là ra đến chợ, chỉ thấy những áo cùng váy hoa cà hoa cải. Món ăn ngày Tết cũng ngộ. Người như tôi, đi chợ phiên Bắc Hà khó mà mua được thứ gì. Trâu, bò, lợn, gà, nông cụ, xống áo thì chẳng dung được rồi, đồ ăn vặt chủ yếu có mía nương bán cả gióng, cũng ngại, vì con gái Bắc Hà ăn mía cứ để nguyên cả đẵn mà tước vỏ bằng răng. Tết cũng ăn mía. Rồi ngay cả hai món thượng thặng của người vùng cao cũng khó ăn nữa, là thắng cố và mèn mén. Nhiều vùng có thắng cố, nhưng thắng cố Bắc Hà được chuộng hơn cả. Thắng cố được làm từ thịt lợn, bò, dê, chó… Tất tật thịt, xương, lục phủ ngũ tạng của con vật được chặt nhỏ rồi cho vào chiếc chảo khổng lồ ninh nhừ lên với các loại gia vị. Dưới mái lều thấp lúp xúp, chảo thắng cố đen cáu bốc khói nghi ngút trên bếp than củi và những can rượu ngô thơm lừng xếp bên cạnh có một ma lực khủng khiếp đối với người xứ cao nguyên Bắc Hà. Cũng như người Ý sẽ ứa nước miếng bên đĩa spaghetti và một chai vang Ý, người Nga sẽ lấp lánh tươi vui cùng bát súp củ cải đỏ, ít trứng cá muối và ly vại Vodka thì ở đây, tôi cũng thấy người bản địa đang sung sướng và hãnh diện với cái món ăn mà tôi không thể.

Trưa hôm ấy, vừa tan phiên là tôi đã bắt xe lên Sa Pa. Từ khu vực nhà thờ xuôi xuống dốc, thấy chợ Sa Pa vẫn nguyên như hơn 10 năm về trước, vẫn những cô gái Dao đỏ rực đứng chen chúc cùng các chàng trai H’mong áo chàm, dưới chợ vẫn bán hoa bất tử tươi và những mẹt su su, ngồng cải mà biết chắc luộc lên sẽ ngọt lịm. Thị trấn vẫn đông đúc nhộn nhịp hàng quán người xe. Khắp nơi ngập sắc đào phai. Trong quán bar, những thanh niên tóc vàng ngồi hút shisha tỏa mù mịt khói thơm trộn lẫn âm thanh ngàn ngạt của Funk Rock bịt kít giữa bốn bức tường đá. Và tôi thì ngồi trước chiếc bàn phủ khăn kẻ caro đỏ trong một nhà hàng xế bên nhà thờ, chờ đợi món súp kem bí đỏ và gà tây quay được mang ra thay cho bánh chưng, canh măng ngày Tết.

Dưới chân núi Hàm Rồng, thẳng hướng dẫn lên nhà thờ đá có một cái chợ trời rất thú vị. Ấy là các gian bán đồ nướng quây tạm lúc nào cũng nghi ngút khói bốc lên từ những vỉ than củi. Trời rét thấu tận xương mà được ngồi thu lu trong khu đồ nướng tối mò như chợ âm phủ rồi chờ đợi người bán hối hả quạt than cho chín những món ăn đã chọn thực là một hạnh phúc tột đỉnh của người ham mê ẩm thực. Người ta bán cơm lam nướng, trứng gà nướng, hạt dẻ nướng, cá nướng, thịt lợn rừng nướng, chim rừng nướng, khoai lang nướng… Thức gì cũng có thể nướng lên được. Gió cứ vù vù thốc xuống từ đỉnh núi, còn đây than hồng cứ đượm, sưởi ấm sực những gò má đã cóng lạnh. Đồ nướng được mang ra, xuýt xoa mà bóc mà tách, mà nhấm nháp hương vị vừa ngọt ngào, vừa đậm đà se sắt của núi rừng, có kèm thêm hũ rượu táo mèo cho ấm người nữa thì càng tốt. Sướng một nỗi, chợ đồ nướng hũ nút như… đêm ba mươi. Mà đêm ấy là ba mươi thực. Người ta chỉ có thể mơ hồ thấy nhau qua ánh lập lòe của những vỉ than hồng, và nghe tiếng rì rầm trò chuyện len qua những lách tách của củi khô đã nỏ, và cả tiếng gió u u từ những thâm sơn cùng cốc. Tôi bóc một củ khoai lang thơm nức để… ăn tất niên. Thử hết một lượt các món nướng trong quán hàng thì cũng coi như xong bữa, vào nhà hàng Pháp chỉ còn biết chống mắt ngồi nhìn món súp kem nấm thơm ngậy và chú gà tây quay béo ụ.

Bữa lâu về Hà Nội, tôi lại nhìn thấy trên vỉa hè một khu chung cư trong Làng Quốc tế Thăng Long dựng chình ình cái biển “Đồ nướng Sa Pa”. Đang phóng xe vội vàng trong giá rét, tôi phanh kít lại rồi lò dò quay đầu, tần ngần đứng trước tấm biển mà ngó vào quán hàng “không bốc khói”, riết rồi thất vọng quay đi. Người Việt mình rất khôn ngoan trong chuyện buôn bán, hay copy phiên bản đặc sản ở xứ này rinh về xứ kia, nhưng trong vụ này thường thất bại. Tôi chưa bao giờ thấy ngon miệng khi thử phở Hà Nội, cao lầu Hội An ở Sài Gòn, hay bánh cuốn Lạng Sơn, bún cá Hải Phòng ở Hà Nội. Lần này cũng nhất định không muốn thử đồ nướng Sa Pa trên vỉa hè xi măng lộng gió của một tòa nhà cao tầng trong Làng Quốc tế. Lại đành nuốt thầm nước miếng mà hoài niệm.

Mua sách Tôi Đã Ăn Cả Cánh Đồng Hoa ở đâu

Bạn có thể mua sách Tôi Đã Ăn Cả Cánh Đồng Hoa tại đây với giá

84.000 đ
(Cập nhật ngày 14/12/2024 )

Tìm kiếm liên quan

Tôi Đã Ăn Cả Cánh Đồng Hoa PDF

Tôi Đã Ăn Cả Cánh Đồng Hoa MOBI

Tôi Đã Ăn Cả Cánh Đồng Hoa Di Li ebook

Tôi Đã Ăn Cả Cánh Đồng Hoa EPUB

Tôi Đã Ăn Cả Cánh Đồng Hoa full

Tìm hiểu thêm
văn chương
Dilly
nhà xuất bản lao động

2019

319

bìa mềm

320

“Đôi khi tôi nghĩ, âm nhạc, kiến ​​trúc, hội họa, điện ảnh, văn học mãi mãi được lưu giữ và nâng niu, tác giả của chúng được ghi danh và được trân trọng, thậm chí thành lập viện bảo tàng, thậm chí trà nhãn, ai biết được, kể cả về độ nổi tiếng cũng không thua kém.

Đó có lẽ là bởi vì hầu hết mọi người không xem việc ăn uống là một thứ xa xỉ, và thậm chí ăn nhiều là một điều đáng xấu hổ. Nhưng không phải ẩm thực là nghệ thuật, là văn hóa, là lịch sử và là linh hồn của một quốc gia? Bản thân người Việt Nam không coi trọng lương thực đến mức trong vốn từ vựng, những từ quan trọng nhất cũng phải liên quan đến ăn uống: ăn, mặc, ăn, học, ăn, uống, ngủ, kinh doanh.

Có hàng triệu món ăn trên thế giới mà không có một hoặc những đầu bếp không tên tuổi. Vì vậy, một cuốn sách về ẩm thực, nếu không muốn nói là hay như một bài phê bình văn học, là một cách nói lời cảm ơn đến những người đã tạo ra những tác phẩm tuyệt vời và vượt thời gian này. Và đồ ăn, dù chỉ là một viên kẹo rẻ tiền hay một bữa tiệc cung đình cũng là một kỉ niệm ngọt ngào và thơ mộng, đến nỗi mỗi khi trở về trong nỗi nhớ lại nhói lên không gian ấy. với tôi. “- Li Di

Là một người thích du lịch, Dilly rất hào hứng khi đưa chúng ta đến những vùng đất kỳ lạ không chỉ phong phú về ẩm thực mà còn về thổ nhưỡng, phong cảnh và cả những con người biết nấu ăn. Không những thế, có lẽ người ăn phải thích thú nhất. Không phải vì sự tinh tế cao siêu, mà là do óc quan sát mới lạ, bởi vì sự duyên dáng bẩm sinh.

“Tôi đã ăn cả một bông hoa”! Hãy cùng nhau thưởng thức những loài cây cỏ lạ hoa của một người thích du ngoạn, thèm những món ngon năm châu bốn biển, và cả cái mùi hương đồng cỏ nội quen thuộc bỗng trở nên thân thương đến lạ lùng, rất đã mắt. “Dilly”.
– Nhạc sĩ Lin Mei

Các phần của cuốn sách:

Ăn Tết Nguyên đán ở Tây Nguyên

Sau hàng chục năm ăn Tết ở nhà, tôi bỗng thấy ngán ngẩm. Tôi cũng đã thử tổ chức Tết Nguyên Đán ở Đài Loan, Miến Điện, Malaysia, Ấn Độ … nhưng không khác gì ngày thường. Đường phố và hàng quán vẫn vậy. Nhiều khi ngồi ăn tối, tôi chợt nhớ đây là Tết. Nhưng cũng có mấy bận đi Bắc Hà, Sa Pa ăn Tết, thậm chí vui lắm. Lễ hội mùa xuân ở Tây Nguyên rất sôi động, nhất là khi đi chợ, bạn chỉ thấy những bộ váy áo hoa cà, hoa cải. Các món ăn ngày Tết của Trung Quốc cũng rất thú vị. Với một người như tôi, đi chợ Bắc sông khó có thể mua được gì. Trâu, bò, lợn, gà, nông cụ, quần áo đều không dùng được, đồ ăn vặt chủ yếu là mía và lúa mì nên tôi rất sợ, vì con gái Beihe ăn mía, ăn hết mía, bỏ vỏ. . Cũng ăn mía trong lễ hội mùa xuân. Chà ngay cả hai món khó ăn của người vùng cao là thang cô và đàn ông. Nhiều vùng có Thắng Cố nhưng Thắng Cố Bắc Hà là phổ biến nhất. Thắng Cố được làm từ thịt lợn, bò, dê, chó … tất cả các loại thịt, xương, nội tạng động vật đều được băm nhuyễn và hầm với gia vị trên một chiếc chảo khổng lồ. Dưới mái chòi thấp, cái nồi Thắng Cố đen ngòm bốc khói nghi ngút trên bếp than hồng và những lon rượu ngô thơm phức xếp cạnh đó có ma lực ghê gớm đối với người dân Cao nguyên Bắc Hà. Cũng giống như một người Ý sẽ chảy nước miếng trước đĩa mì ống và một chai rượu vang Ý, thì một người Nga sẽ ngất ngây trước một bát súp củ cải đường, một ít trứng cá muối và một ly vodka, vậy tại đây, tôi cũng đã nhìn thấy một người đàn ông địa phương, Tôi hạnh phúc tự hào về những món ăn mà tôi không thể ăn được.

Chiều hôm đó, ngay sau cuộc họp, tôi lái xe đến Sabah. Từ khu nhà thờ xuống núi, chợ Sapa vẫn như cách đây 10 năm, những cô gái áo đỏ vẫn chen chúc với những chàng trai Miêu áo chàm, chợ vẫn bày bán những bông hoa tiên tươi. Và súp lơ và bắp cải phải nấu chín mới ngọt. Thị trấn vẫn đông đúc người và hàng quán. Đâu đâu cũng thấy màu đào. Trong quán bar, những cô gái trẻ tóc vàng ngồi hút thuốc, nhả khói thơm phức và âm thanh ngột ngạt của funk rock giữa bốn bức tường đá. Tôi ngồi ở một chiếc bàn kẻ sọc đỏ trong một nhà hàng cạnh nhà thờ, đợi món súp kem bí đỏ và gà tây nướng được phục vụ thay vì món canh Banzhong và măng của Tết Nguyên Đán.

Dưới chân núi Xianrong, đi thẳng đến nhà thờ đá có một khu chợ trời rất thú vị. Đó là một gian hàng bbq tạm bợ, luôn tỏa ra làn khói dày đặc từ lò nướng than. Lạnh đến thấu xương mà được ngồi trong khu BBQ âm phủ tối tăm, chờ người bán tranh nhau nướng sò về nấu các món kho thì quả là sướng tột cùng đối với những tín đồ ẩm thực. Người ta bán gạo rang, trứng rang, hạt dẻ rang, cá rang, lợn rừng rang, chim rừng rang, khoai lang nướng… món nào cũng có thể rang được. Gió hú từ trên đỉnh núi xuống, than hồng nơi đây cứ tuôn trào, sưởi ấm đôi má lạnh cóng. Đồ nướng được xát, gọt, tách, nhưng nhâm nhi vị ngọt, đậm đà của núi rừng và ấm lòng với một lon rượu táo mèo thì còn gì tuyệt hơn. Vui quá, chợ đồ nướng cứ như … đêm 30 vậy. Và ba mươi đêm đó. Người ta chỉ có thể nhìn thấy nhau lờ mờ trong than hồng, và trong tiếng nổ lách tách của củi khô, và trong tiếng huýt sáo từ những ngọn đồi và những chiếc cốc, những tiếng trò chuyện thì thầm. Tôi gọt một củ khoai lang để ăn … cuối năm. Sau khi thử hết các món nướng trong nhà hàng, bữa ăn xong xuôi, khi bước vào nhà hàng Pháp, bạn chỉ có thể ngồi nhìn ly súp nấm kem ngon tuyệt và gà tây nướng béo ngậy.

Về Hà Nội chưa được bao lâu, tôi thấy trên vỉa hè có một khu chung cư ở Làng Quốc tế Thăng Long với tấm biển ghi “Sapa BBQ”. Lái xe vội vàng trong cái lạnh, tôi đạp phanh gấp, dò đường, ngập ngừng đứng trước tấm biển nhìn về nhà hàng “không khói thuốc” rồi thất vọng quay đi. Người Việt Nam thông minh trong việc buôn bán, hay sao chép bản pro của nước này để mang về nước khác, nhưng thường thất bại trong trường hợp này. Tôi chưa bao giờ cảm thấy ngon như vậy khi thử phở Hà Nội, phở Hội An ở Sài Gòn, hay bánh mì Lạng Sơn, bún chả cá Hải Phòng ở Hà Nội. Lần này, nhất định không muốn thử Sa Pa BBQ trên vỉa hè bê tông của tòa nhà cao tầng ở Làng Quốc tế. Một lần nữa, tôi phải nuốt nước bọt và nhớ lại.

Tôi đã ăn cả một bông hoa
hình ảnh
hình ảnh
hình ảnh

đề nghị đặc biệt
84,000 vnđ

320

Cập nhật lúc 0:59 - 03/12/2024
Sách cùng chủ đề

Comment